Cô trộm sổ tay của tôi, tôi trộm người đàn ông của cô, hòa rồiTừ lâu ở đời nhà Tống, cách thức “hoa chưng trầm hương” này đã thịnh hành rồi, trong đó các loại hoa phong phú chính là chủ lực để chưng hương, bỏ thêm vào hoa mai, thụy hương, hoa nhài, hoa mộc… Không ngại nề hà, dựa theo sự thay đổi các mùa mà làm ra bánh thơm thì sẽ cực kỳ hấp dẫn.
Trần Du nghe xong hoàn toàn bùng nổ: “Cô quá đáng rồi đấy, những điều này cô đều chưa nói, cũng không viết vào trong sổ tay!”
“Cô có thể diện không Trần Nam Nam? Cô ăn trộm sổ tay của tôi, bây giờ lại còn trách móc tôi không viết đủ công thức nữa hả?”
Trần Du ầm ĩ: “Hai chúng ta ai không có thể diện? Có thể diện mà đi cướp Lục Đông Thâm của tôi à.”
“Cô trộm sổ tay của tôi, tôi trộm người đàn ông của cô, hòa rồi.” Hạ Trú say lắm rồi, xua tay: “Không đúng, Lục Đông Thâm cũng chưa từng thuộc về cô mà…”
Hai người vừa uống vừa oán trách nhau, đã sắp không biết năm nào tháng nào nữa rồi.
Cho tới khi nhạc trong quán bar trở nên ồn ã, bóng người đi qua đi lại, cuộc sống về đêm kéo rèm lên, bốn bề toàn là náo nhiệt. Trong lúc Trần Du vào nhà vệ sinh, Hạ Trú như con mèo không xương dính chặt lên tay vịn sô pha. Cô chưa đến mức say khướt không biết gì, nhưng từng tế bào não bộ chưa bao giờ hoạt động tích cực như thế, đó chính là dấu hiệu của say rượu. Cô nhắm mắt lại một lúc, dần dần có cảm giác bốn bề đang xoay tròn. Khi mở mắt ra, trước mắt là cả một khoảng đèn xanh đỏ.
Có một cây cột được dựng ngay giữa sàn nhảy. Có một cô gái lĩnh xướng đang nhảy nhót bên trên, tư thế uốn éo mê hoặc. Cả một khoảng eo lộ hoàn toàn ra ngoài trắng đến lóa cả mắt. Cô gái để tóc ngắn, trên mặt trùm một chiếc khăn voan màu đỏ, vừa thần bí vừa quyến rũ.
Hạ Trú nhìn mãi nhìn mãi, đáy lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Nhưng rốt cuộc đó là cảm giác gì, cô nhất thời không thể nghĩ ra. Rất nhanh, cảm giác khác thường ấy bị suy nghĩ vô cớ khác xua tay. Cô rút di động ra, mở wechat gửi một tin nhắn thoại, giọng lè nhè say và uể oải: “Thâm ca, anh vẫn đang làm việc à?”
Đợi một lát không thấy tin nhắn trả lời, cô gửi thêm tin nữa: “Thâm ca, người ta nhớ anh rồi.”
Như đá tảng chìm xuống biển khơi.
Chắc anh vẫn đang họp.
Trong lúc buồn chán, Hạ Trú mới giật mình phát hiện Trần Du đã vào nhà vệ sinh hơi lâu rồi, chẳng lẽ đã ngất xỉu? Cô vội vàng đứng dậy đi tìm, nhưng đi chưa được vài bước đã nhìn thấy bóng Trần Du. Dưới ánh đèn lập lòe, cô ta đang bị hai người đàn ông cao lớn lôi lôi kéo kéo.
Hạ Trú hơi nheo mắt lại. Hai gã đàn ông đó vóc dáng to cao, chỉ nhìn bắp tay thôi đã to hơn bắp chân của cô rồi, cắt đầu đinh, người xăm trổ, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng vừa to vừa thô kệch. Trần Du bị bọn họ kéo qua kéo lại, mặt có vẻ hoảng sợ lắm, xem ra vừa từ nhà vệ sinh đi ra đã bị giữ lại.
Loại ghế sô pha đơn, khá tương đồng với chỗ họ vừa ngồi. Trần Du thì bị bọn chúng kéo vào trong như cưỡng ép. Ánh đèn mê loạn, đám người như những hồn ma trôi nổi. Trong khung cảnh này, sự giãy giụa và kêu gào của Trần Du đều hoàn toàn bị chôn vùi, không ai để ý đến.
Hạ Trú buông một tiếng thở dài nặng nề, lẩm bẩm: Đúng thật là, lại kiếm rắc rối về cho mình rồi.
Bên cạnh chiếc ghế đó còn có một chiếc sô pha, diện tích rộng gấp ba lần, dựa vào góc khuất nhất, không chịu sự quấy rầy, đồng thời cũng che đi tầm nhìn của các vị khách khác. Khi Hạ Trú đi ngang qua, cô vô tình liếc vào trong, có một người đàn ông cực kỳ nổi bật giữa đám người.
Hóa ra là Thai Nghiệp Phàm.
Hạ Trú cười khẩy, tên công tử phá gia chi tử này tim cũng đủ to. Mẹ mình đang ở nhà dở điên dở khùng, bố thì đau đầu nhức óc mà hắn ta vẫn có tâm trạng ngồi đây rượu chè gái gú.
Trần Du bị kéo ngồi xuống sô pha, người ngồi đối diện có lẽ là đại ca của bọn họ, còn lực lưỡng hơn hai người kia, cánh tay để trần xăm trổ, miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm cốc rượu, trông vô cùng lưu manh côn đồ. Sau khi nhìn thấy Trần Du, mắt hắn chợt sáng lên.
Hơi rượu nồng và
khói thuốc làm Trần Du sặc sụa, ho khan liên tục. Cô ta giãy giụa nhưng bị hai gã kia giữ rịt. Một trong hai gã nhuộm tóc vàng cười nói: “Đừng vội đi như thế, ngồi chơi với mấy anh đã.”
Người còn lại con mắt khá nhỏ, gần như chỉ bằng hạt đậu, cười càng đê tiện hơn: “Ban nãy chẳng phải em cố tình đâm vào bọn anh sao? Bây giờ còn vờ vịt nỗi gì?”
Trần Du ban nãy uống đến đầu váng mắt hoa, sau một hồi bị giày vò cũng tỉnh rượu hơn nhiều, vội nói: “Tôi không cố ý đâu, không phải…”
“Gặp gỡ chính là duyên phận, em gái nhỏ, nào, cùng các anh uống một ly.” Gã xăm trổ cánh tay cười xấu xa, cầm cốc rượu lên định đổ vào miệng Trần Du.
Trần Du càng ngọ ngoạy điên cuồng, ly rượu đổ nghiêng, rượu bắn ra ngoài, văng lên cánh tay hắn. Mặt hắn biến sắc, tên tóc vàng cười nói: “Đại ca, em gái này muốn liếm sạch cho anh đấy.”
Vị trí văng rượu có hơi khó xử.
Người đàn ông xăm trổ phản ứng lại, cười ghê rợn, rồi ngồi hẳn lên sô pha, nói với Trần Du: “Không sai, không liếm sạch cho ông thì tối nay đừng hòng đi đâu.”
Trong lúc ba người họ đang giằng co thì nghe thấy có âm thanh vọng tới: “Ba người đàn ông bắt nạt một người phụ nữ, thú vị lắm sao?”
Trần Du nhìn theo, rồi như vớ được phao cứu sinh: “Cứu tôi!”
Cả ba người đàn ông đồng thời nhìn về phía Hạ Trú, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, chiếc sơ mi trắng đơn giản, quần bò, đứng giữa khung cảnh này càng ngời lên vẻ phong độ và phóng khoáng. Gã đàn ông xăm trổ nheo mắt quan sát một lượt, sau đó bật cười: “Lại có một cô gái xinh đẹp quá, ăn mặc thật cá tính, anh mày thích đấy.”
Hạ Trú không hề tức giận. Cô tiến tới gần, ngồi xuống chiếc sô pha đối diện gã đàn ông, dựa người về phía sau, gác chân phải lên bàn rượu, rồi gác chân trái lên chân phải, dáng vẻ bắng nhắng vô cùng: “Bạn tôi đắc tội gì với ba anh vậy?”
Gã xăm trổ chỉ vào quần: “Mày nói xem? Bà nó chứ, đi ra ngoài trong tư thế này, người ta lại nghĩ ông mày tè ra quần!”
“Vậy anh muốn thế nào?” Hạ Trú lười biếng hỏi.
“Bảo bạn mày bò qua đây liếm sạch cho tao!”
Hạ Trú mím môi cười, giơ ngón tay lên lắc lắc: “Không thể được.”
“Vậy được, uống hết rượu trên bàn này cho ông. Không uống hết, hai chúng mày đừng hòng ra khỏi quán.” Gã xăm trổ tức thở hồng hộc.
Hạ Trú liếc nhìn bàn rượu. Có rượu đỏ, rượu trắng, cả bia nữa, đám người này uống cũng khá phong phú. Cô thu lại ánh mắt, nhìn gã xăm trổ: “Tới đây chơi, va chạm nhau là chuyện khó tránh khỏi. Nếu thật sự đỏ mặt cũng chỉ phạt ba ly rồi ai về nhà nấy. Ba vị có phải người giang hồ không? Nếu đã là người giang hồ thì nên tuân thủ quy tắc, phạt rượu không quá ba chén, không làm khó người già yếu và người bệnh tật.”
Gã xăm trổ nghe xong câu này bèn “Yo ha” một tiếng, quan sát lại Hạ Trú: “Thấy tuổi tác chưa nhiều mà có vẻ khá hiểu quy tắc giang hồ đấy nhỉ?”
“Ba ly rượu tôi nhận phạt, bạn tôi sẽ xin lỗi anh, người tôi đưa đi.” Hạ Trú từ đầu tới cuối vẫn uể oải dựa vào đó: “Có ý kiến gì không?”
“Cô bé, ăn nói lưu loát quá nhỉ.” Gã xăm trổ cười ghê tởm: “Quy tắc thì đúng là quy tắc, nhưng không thể hiểu như vậy được. Bạn cô không hiểu chuyện đắc tội với tôi, cục tức này tôi không dễ nuốt trôi như vậy. Không uống rượu cũng được, cô phải nghĩ ra một cách để tôi tâm phục khẩu phục mới được.”
“Tâm phục khẩu phục chứ gì? Dễ thôi.” Hạ Trú hơi nhấc chân lên: “Cược một ván được không? Nếu anh thắng, trên bàn rượu có bao nhiêu rượu tôi uống hết bấy nhiêu. Nếu anh thua, tôi được đưa người đi.”
~Hết chương 189~