Việc Nhiêu Tôn có thể tìm tới cô, cô hoàn toàn không kinh ngạc. Thậm chí, Hạ Trú cảm thấy cho dù mình bị cưỡng ép lôi đi cũng hết sức bình thường, đây chính là Nhiêu Tôn.
Nếu một ngày nào đó, Nhiêu Tôn bỗng dung trở nên khách khí ôn hòa, lễ phép nho nhã thì khi ấy cô mới cảm thấy kinh ngạc, sẽ cho rằng chắc chắn Nhiêu Tôn đã chịu một sự kích thích hoặc não kẹp cửa hay gì đó.
Vì đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nên Hạ Trú cũng không tỏ ra quá điên rồ. “Tuy rằng trên mạng có trăm người mười ý, nhưng thông tin thống nhất vẫn là, tôi, Hạ Trú muốn gọi hồn cho Thương Xuyên, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Nhiêu Tôn tức đến nghiến rang kèn kẹt, ngón tay chỉ vào mặt cô cũng run lên: “Em được lắm, em thích chà đạp anh như vậy phải không? Cái gì mà gọi hồn? Anh quen em đã bao nhiêu năm rồi, em mà có bản lĩnh này mới lạ đó!”
“Thương Xuyên chết trong phủ Thân vương, cho dù anh có ngàn vạn lần không mong muốn thì phủ Thân vương vẫn là địa điểm tốt nhất để giải quyết mọi chuyện.” Hạ Trú nói thản nhiên: “Đương nhiên, bây giờ anh là ông chủ của phủ Thân vương, chuyện này nên thông báo với anh một tiếng. Nhưng về sau nghĩ lại, tôi thấy biết hay không biết cũng chẳng có gì khác biệt, thế nên đã không lãng phí nước bọt nữa.”
Nghe xong câu này, Nhiêu Tôn càng phẫn nộ mà không có chỗ trút. Anh tiến lên, nhíu mày rất chặt: “Thế nào gọi là biết hay không biết cũng không có gì khác biệt?”
“Việc rửa sạch nỗi oan khuất của Nhiêu Tôn tại phủ Thân vương được mọi người đồng lòng, lẽ nào anh còn không đồng ý?” Hạ Trú nói thẳng, rồi cười lạnh: “Bây giờ đám fan trẻ tuổi đều không phải dạng vừa, nếu không phải vì điểm này, anh cũng không thể nào kiếm được hời từ tay Lục Đông Thâm.”
Sắc mặt Nhiêu Tôn càng sa sầm lại: “Thế nào gọi là rửa sạch oan khuất? Phía cảnh sát đã có thông báo rất rõ ràng về cái chết của Thương Xuyên rồi.”
“Thương Xuyên bị người ta hại chết.” Hạ Trú sát lại gần anh, nhấn mạnh từng câu từng chữ, trong đôi mắt ánh lên những tia sáng giá lạnh: “Ai hại chết Thương Xuyên, tôi nhất định sẽ không để kẻ đó sống yên!”
Cô gần trong gang tấc, khiến Nhiêu Tôn bất chợt nhớ lại cảnh ngộ trong phủ Thân vương. Khuôn mặt dưới bóng đêm đó ẩn hiện mờ ảo, giống hệt Hạ Trú, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại thấy không giống.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, cô chau mày, giơ tay bấu thật mạnh lên bả vai anh, lực không hề nhỏ: “Chuyện gọi hồn là chuyện bắt buộc, gặp ma giết ma, anh mà còn giở trò hèn hạ ngăn cản, đừng trách tôi ra tay tàn độc!”
Nhiêu Tôn ôm bả vai liên tục lùi về sau mấy bước, mồ hôi lạnh trên trán túa ra. Hạ Trú thấy vậy tỏ vẻ nghi hoặc: “Có đến mức đó không? Tôi hơi dùng sức, nhưng biểu hiện của anh có hơi khoa trương quá thì phải?”
Nhiêu Tôn không lên tiếng, bàn tay chống lên góc bàn.
Bấy giờ Hạ Trú mới cảm nhận được sự bất thường. Ban nãy vào cửa, thấy sắc mặt anh nhợt nhạt, cô còn hiểu lầm anh tức đến tái mặt vì cô. Bây giờ sắc mặt anh không những trắng bệch mà còn xanh xao, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống dưới, to bằng hạt đậu, vừa nhìn đã biết chẳng liên quan gì tới miếng bấu của cô.
Cô tiến lên, chất vấn: “Anh bị thương sao?”
Nhiêu Tôn hờn giận: “Không cần em lo, đằng nào thì anh có chết em cũng đâu có đau lòng.”
Hạ Trú chẳng buồn phí lời với anh. Cô giật tung cổ áo của anh ra, cúc áo sơ mi rơi xuống đất quá nửa. Lớp băng trắng trên bả vai cứ thế hiện ra trước mắt, thậm chí còn có vệt máu đỏ đang từ từ rướm ra ngoài, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể thấm sang áo sơ mi.
“Ai làm anh bị thương?” Cô sửng sốt.
Vết thương không hề nông, chưa biết chừng đã vào tận xương, nếu không anh đã chẳng đau dữ dội đến thế. Những ngày còn ở Thương Lăng, cô từng băng bó không biết bao nhiêu vết thương cho các thuộc hạ của Đàm Diệu Minh, lớn hay nhỏ đều đã nhìn suốt thành quen, thế nên chỉ cần nhìn lướt qua đã nắm được đại khái độ nông sâu.
Nhưng điều khiến thảng thốt chính là việc Nhiêu Tôn bị thương. Chuyện này quả thực quá hoang đường. Tạm thời không nói đến việc anh mang thân phận Thái tử gia, ra ngoài trước sau đều có người hộ tống. Cho dù anh đi riêng lẻ thì cũng có thể chống cự được một lúc, cùng lắm anh còn có thể chạy cơ mà. Bỏ chạy là bản năng của con người, huống hồ trước đây anh còn từng chơi Parour* giành được cúp, chạy không phải là việc quá khó khăn.
*Parkour là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể. Điều này được thực hiện bằng cách sử dụng chỉ cơ thể con người và môi trường xung quanh tạo động năng, tập trung vào việc duy trì càng nhiều đà càng tốt trong khi vẫn giữ an toàn. Parkour bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên 4 chi, và các bài tập tương tự khác tùy thuộc vào vận động nào được coi là thích hợp nhất cho những tình huống nhất định.Mặt Nhiêu Tôn bỗng chốc đỏ lựng, cũng có thể là vì trước đó quá tái. Anh nén nỗi đau giật lấy sơ mi, che đi cơ
thể trần nửa người: “Theo Lục Đông Thâm học thói xấu đấu hả, ban ngày ban mặt mà lột quần áo đàn ông, ra cái thể thống gì?”
“Mặt anh dày quá nhỉ? Anh tưởng tôi thèm giở trò lưu manh với anh?” Hạ Trú đối đầu: “Tôi còn thật sự phải cảm ơn người đã làm anh bị thương đó, đúng là trừ hại cho dân.”
Nhiêu Tôn bị cô chọc tức đến nỗi môi run lên bần bật: “Nếu không phải vì anh hoa mắt, nhìn cô ta thành em thì cũng không đến nỗi bị thương!”
Hạ Trú vừa nghe xong câu này đã biết là bên trong có chuyện, vội vàng truy hỏi. Nhiêu Tôn cũng không định giấu giếm cô, bèn kể lại toàn bộ câu chuyện bị tập kích khi nửa đêm đột nhập phủ Thân vương. Cuối cùng, anh nói: “Em tưởng anh không muốn em giày vò cái phủ Thân vương là vì sợ tổn hại tới doanh thu à? Anh lo lắng em sẽ gặp nguy hiểm.”
Hạ Trú có phần đăm chiêu. Cô coi như không nghe thấy lời anh nói, rất lâu sau mới hỏi: “Anh ngửi được mùi hương rồi mới nhìn thấy cô gái đó?”
Nhiêu Tôn gật đầu: “Xem ra đối phương cũng là một cao thủ lợi dụng mùi hương.” Trước sau hai lần anh đều chết yểu vì mùi hương.
Hạ Trú nhíu chặt đôi mày: “Anh nghe được khúc nhạc, đối phương hát câu gì?”
Nhiêu Tôn cố gắng nhớ lại rồi lắc đầu: “Chỉ nhớ cái gì mà bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ. Anh không hiểu hí khúc, cũng nghe không rõ lắm.”
Hạ Trú giật mình, lẩm bẩm: “Bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ, tương tư mãi, tương tư hoài, tương tư khôn xiết vẫn hoài tương tư…”
“Đúng, hình như là bài này!” Nhiêu Tôn nghiêm mặt: “Làm sao em biết?”
“Hiểu rồi.” Hạ Trú hơi nheo mắt lại, lát sau cười rất ghê người: “Thì ra là vậy, thật không ngờ ‘con ma’ này lại đuổi theo xa như vậy.”
Thấy Nhiêu Tôn ngỡ ngàng, cô nói vào trọng điểm: “Thứ ban đầu anh trúng có lẽ là Quỷ bát tử, tạm thời đừng hỏi tôi Quỷ bát tử là gì, quá chuyên nghiệp, có giải thích anh cũng nghe không hiểu. Tóm lại, đây là một mùi hương có thể mê hoặc người, có thể khiến đối phương nhìn thấy những gì trong lòng mình hướng tới. Thế nên, việc anh thấy cô ta rất giống tôi chỉ là ảo giác của anh. Về sau, tôi đoán có đến tám, chín phần anh đã ngửi phải mị hương, nói ngắn gọn giống như một kiểu nước hoa kích tình, nhưng phương pháp đối phương sử dụng khá cao cấp, khiến anh động tình.”
Nhiêu Tôn ngẩn người một lúc lâu, sau đó kêu “Shit” một tiếng, phẫn uất vô cùng: “Cô ta đã dùng mị hương rồi, chẳng phải là muốn thấy cảnh ‘củi khô bén lửa’ sao? Thế quái nào lại đâm anh một nhát?”
Về điểm này Hạ Trú cũng không giải thích được, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ, cô ta muốn nhân cơ hội này trừ khử anh? Sợ anh phản kháng?”
“Trừ khử anh làm gì?”
Câu hỏi này cũng khá hiểm. Phải, vô duyên vô cớ làm Nhiêu Tôn bị thương với mục đích gì? “Có thể là muốn anh tái diễn lại bi kịch của Thương Xuyên, chứng thực lời đồn có ma?”
“Mục đích của cô ta là gì?” Nhiêu Tôn hỏi liên tiếp: “Còn nữa, vì sao cô ta cứ nhất định phải ở trong phủ Thân vương?”
Đây thật ra cũng là một vấn đề.
Biết được đối phương có mục đích như thế nào thì có thể giải thích được nguyên nhân cô ta liên tục xuất hiện trong phủ Thân vương. Là con người, làm việc gì cũng phải có mục đích. Cho dù đối phương thật sự là một con ma thì cũng có lý do để nó cố chấp lưu luyến trần gian.
Bây giờ Hạ Trú dám khẳng định, nữ quỷ áo trắng xuất hiện trên núi Kỳ Thần, người đánh cắp nguyên liệu khoáng thạch trong Giang sơn đồ, người xuất hiện rồi biến mất một cách bí ẩn trong quán bar đồng thời là người xuất quỷ nhập thần trong phủ Thân vương đều là một.
Giỏi mùi hương.
Số lượng những người trong hiệp hội mùi hương có thể vận dụng mùi hương theo đúng mong muốn của mình lại không bị đối phương phát hiện ra đếm trên đầu ngón tay. Quý Phi đang ở Mỹ xa xôi, Vệ Bạc Tôn lại là một người đàn ông. Các nhà phân tích mùi hương hàng đầu khác cũng không nhàn nhã, rảnh rỗi đi làm việc này. Vậy còn có thể là ai?
Lẽ nào, là một cao thủ “ẩn dật”?
Hạ Trú nghĩ đến nỗi từng dây thần kinh trong đầu giật lên đau đớn. Từng hình ảnh lướt qua rất nhanh trong đầu cô, sau đó cô liên kết các sự việc trước sau lại, từ từ phân tích.
Bỗng nhiên, sống lưng cô lạnh toát!
Hình như, cô đích thực đã bỏ lỡ một manh mối quan trọng rồi.