Chúng tôi là người của Lục Môn, cô Trần xin đừng hiểu lầm.Hạ Trú chỉ cảm thấy nực cười: “Mấy lời trên mạng mà mọi người cũng tin? Tôi có lý do gì để tiết lộ thành quả do chính mình nghiên cứu chế tạo ra? Nếu thật sự muốn làm vậy, thì tôi chẳng cần nghiên cứu là xong rồi?”
Những người khác đều im lặng.
Ngược lại sắc mặt Trần Du có vẻ nặng nề: “Hạ Trú, cô vẫn nên lên mạng xem đi đã.” Nói xong, cô ấy lại nói ngay: “Tôi thanh minh trước, cá nhân tôi không tin, trong này nhất định có hiểu lầm.”
Trái tim Hạ Trú vô duyên vô cớ đập dồn dập. Cô không nói năng gì, quay người đi vào phòng ngủ tìm di động.
Những nhà điều chế hương ở phía sau lại anh một câu, tôi một câu.
“Mong sao chuyện này không phải sự thật.”
“Không giống bị vu vạ đâu, có bằng chứng rõ ràng.”
“Dù có thế nào, vẫn nên đợi giám đốc Hạ giải thích đã.”
Nghe đến nỗi Trần Du phát phiền: “Tôi nói này mấy người, vào lúc này rồi còn gây thêm rắc rối làm gì hả? Còn nữa, vốn dĩ tôi không hề biết chuyện này, chỉ tại mấy người bắt tôi lên mạng đấy.”
Hạ Trú trở về phòng, khoảnh khắc cầm di động lên, cô bỗng dưng hoảng loạn.
Nỗi hoảng loạn này còn vượt qua cả giây phút cô phát hiện ra mũi mình có vấn đề ban nãy.
Cô siết chặt tay, mở di động.
Phàm là những tin ngoài lề nóng sốt đều không thoát được một vài trang web và mạng xã hội.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết nó phải là tin nặng đô mới được.
Giây phút mở trang web ra, đầu óc Hạ Trú chợt ngơ ngẩn, sau đó huyệt thái dương giật lên từng hồi, trái tim cũng như mắc lại nơi cổ họng.
Rợp trời toàn là thông tin sản phẩm mới của thương hiệu H bị đánh cắp, đã không còn là sự ám chỉ, mà tỏ rõ thái độ rằng sản phẩm mới của Momo chính là phiên bản giới hạn mà thương hiệu H chuẩn bị tung ra thị trường châu Á.
Không chỉ như vậy, trên mạng còn tung ra không ít ảnh.
Có ảnh của Thai Quốc Cường, cũng có ảnh của Thai Nghiệp Dương, nhưng dù là ai trong hai người họ, trong ảnh đều có cùng một nữ chính: Hạ Trú.
Địa điểm có khác biệt, nhưng thời gian chụp đều là sau khi cô tới Bắc Kinh và trước khi buổi công bố sản phẩm mới diễn ra.
Trên mạng đang bàn tán xôn xao.
Nói rằng quan hệ giữa Hạ Trú và Thai Quốc Cường không bình thường, trước kia đuổi ma chữa bệnh chỉ là cái cớ, tiết lộ cơ mật kinh doanh mới là sự thật, nếu không sao cô ta lại thân thiết với hai bố con Thai Quốc Cường như vậy?
Hạ Trú tức đến nỗi trái tim đau nhức. Cô xem qua từng bức ảnh, có bức cô mơ hồ nhớ được, có bức cô hoàn toàn quên sạch.
Muốn vu oan giá họa, thiếu gì chứng cứ.
Bạo lực mạng xã hội là như vậy, đuổi gió bắt bóng, gặp khe hở là đâm chọc. Đám anh hùng bàn phím ở bên kia màn hình có thể mặc sức tạo ra sóng gió, từng người bọn họ đều đã trở thành hung thủ cho màn bạo lực này.
“Nói vậy là Skyline nuôi một kẻ gián điệp trong nhà?”
“Nghe nói còn sắp về làm dâu hào môn nữa, sao phải khổ thế chứ?”
“Ngay từ lúc ở Thương Lăng quan hệ giữa cô ta và người nhà họ Thai đã không đơn giản rồi thì phải.”
“Cô ta giỏi lắm, còn có thể mê hoặc tổng giám đốc Skyline say như điếu đổ, một công thức quan trọng như vậy thế là mất.”
“Còn nhớ vụ Thương Xuyên nhảy lầu lúc trước, tổng giám đốc Skyline để mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm. Loại đàn bà này đúng là bụng dạ rắn rết, đối xử tốt với cô ta như vậy mà cô ta còn bán đứng.”
“Ngoại tình với cậu cả nhà họ Thai? Thai Nghiệp Dương cũng sáng sủa lắm, nhưng đâu có đẹp trai bằng vị ở Skyline? Lẽ nào việc hồng hạnh vượt tường này còn có ẩn tình gì khác? *Cười trộm*…”
“Cô gái này lúc trước không phải dạng vừa đâu, nghe nói còn từng ngồi tù vì tội giết người.”
“Tôi phát hiện cô ta diễn nhiều thật đấy, diễn đến nghiện rồi hả? Không ngừng có thông tin mới.”
Hết câu nọ đến câu kia, mỗi một chữ hiện trên màn hình đều giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Hạ Trú tức đến run người.
Cho dù có những bức ảnh này thì đã sao? Sao có thể nhìn ra cô là gián điệp thương mại? Mấy thứ như ảnh chụp vốn dĩ có thể cắt xén mà.
Còn nữa, họ có tư cách gì mà nói cô như vậy?
Khi Trần Du gõ cửa đã là một tiếng sau đó.
Hạ Trú siết chặt di động trong tay, mặt trắng bệch như tờ giấy, rất lâu sau cô mới ra mở cửa.
Sắc mặt Trần Du còn khó coi hơn lúc trước, nhưng phần nhiều là sự hoang mang. Cô ấy nói: “Ngoài cửa có hai người xuất hiện, nói là tới tìm cô.”
***
Ngoài vườn chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
Cách một cánh cửa, có hai chiếc xe công vụ đang đỗ, trước xe có một người đàn ông đang đứng, mặc sơ mi khoác áo vest, tay đeo găng trắng, rất nghiêm chỉnh, nhìn là biết tài xế.
Một người khác đứng trước cửa, cũng ăn mặc chỉnh tề. Sau khi thấy Hạ Trú đi ra, người đó tháo kính râm xuống.
Là một khuôn mặt đàn ông trung niên hết sức bình thường, nhưng ánh mắt thì rực lửa, nghiêm nghị, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường.
Cũng vừa nhìn đã biết không phải người của Skyline.
Thế mà họ lại đến để đón cô về Skyline.
“Tôi không hề nhận được thông báo của tổng giám đốc Lục.” Hạ Trú cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
Qua một cánh cửa, Trần Du đứng phía sau cô, xa hơn nữa là mấy nhà điều
chế hương của ekip, sắc mặt ngạc nhiên.
Người đàn ông trung niên tuy cung kính nhưng cũng dứt khoát, không cho ai đường lùi, nói: “Rất xin lỗi giám đốc Hạ, chúng tôi không thuộc quyền quản lý của tổng giám đốc Lục, mời cô lên xe cùng chúng tôi.”
Hạ Trú nhìn ông ta chằm chằm, cuối cùng cũng hiểu sự hoang mang trên nét mặt Trần Du. Hai người này nhìn thì ôn hòa vô hại, thực chất trên người giấu một cảm giác khiến người ta bất an. Cũng chẳng phải là những người bụng dạ khó lường gì nhưng nhất định có lai lịch không vừa.
Trần Du không nhịn được nữa, tuy bất an nhưng vẫn bấm bụng bước ra, nói với người trước mặt: “Mấy người là ai? Mấy người nói cô ấy phải đi cùng mấy người là phải đi sao?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Chúng tôi là người của Lục Môn, cô Trần xin đừng hiểu lầm.”
Một câu nói khiến Hạ Trú và Trần Du đều thầm sửng sốt trong lòng.
Một là đối phương nhắc đến Lục Môn, hai là đối phương biết rất rõ có những ai làm việc trong phòng thực nghiệm, hơn nữa còn gọi được đích danh.
Có điều, người nhận lệnh đến đón cô đã dứt khoát như vậy rồi thì người đứng sau họ thủ đoạn còn nhanh gọn tới mức nào.
Hạ Trú ổn định lại hơi thở, nói với người trước mặt: “Tôi gọi một cuộc điện thoại đã.”
Ai ngờ người đó nói: “Nếu giám đốc Hạ định gọi cho tổng giám đốc Lục thì không cần đâu, hôm nay tổng giám đốc Lục đã quay về công ty rồi.”
Rõ ràng là chặn đứng đường lùi của cô.
Ngay cả việc cô muốn biết trước vì sao người của Lục Môn lại có mặt ở Bắc Kinh cũng không được. Lẽ nào là vì chuyện trên mạng?
Nhưng nếu chỉ vì chuyện nhỏ đó, Lục Môn đâu cần phải rầm rộ quân tướng như vậy chứ?
Hạ Trú hít sâu một hơi: “Được, tôi đi theo mấy người, trước khi đi tôi muốn bàn giao lại công việc một chút chắc là được chứ?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Xin mời cô.”
Hạ Trú kéo Trần Du vào trong vườn.
Trần Du đang đầy lo lắng và căng thẳng, cô ấy cũng nghĩ tới mấy lời đồn đại trên mạng, thế nên vừa vào vườn cô ấy đã nói ngay: “Không lẽ tổng bộ đã xem được mấy tin tức kia? Nhưng cho dù nhìn thấy ngay từ phút đâu, cũng đâu thể cử người tới nhanh như vậy được?”
Lời của Trần Du đã khiến Hạ Trú thức tỉnh.
Phải, sao có thể nhanh như vậy được?
Chỉ có hai khả năng.
Một giống như cô suy đoán, không đơn thuần chỉ là tin đồn trên mạng, còn có những chuyện khác.
Hai chính là vẫn nhằm vào tin đồn, có điều tổng bộ đã biết tin từ trước mà thôi.
Cô giữ chặt tay Trần Du, không băn khoăn vấn đề này nữa, hạ thấp giọng nói: “Công thức của sản phẩm mới cô hãy toàn quyền phụ trách đi, cô đã theo dõi sát sao từng công đoạn thực hiện, nhất định sẽ nộp được công thức đúng thời hạn.”
“Hả?” Trần Du sửng sốt: “Tôi á? Tôi… Tôi không làm được đâu… Cô…”
“Cô làm được.” Hạ Trú nắm chặt tay cô ấy, ánh mắt kiên định: “Cứ làm theo tỷ lệ lúc trước của tôi, các công việc quan trọng trong quá trình pha chế hương tôi đã hoàn thành rồi, những công việc phía sau không khó, cô không có vấn đề gì.”
“Dùng tỷ lệ lúc trước của cô? Nhưng hôm nay cô đã…”
“Tôi nói rồi, tôi bị cảm cúm, mũi không được nhạy bén, thế nên không thể lấy tỷ lệ lúc sau làm chuẩn được, tôi tin vào mũi của cô.”
Trần Du nhìn cô, gật đầu thật mạnh: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của cô, hoàn thành bản mẫu của sản phẩm mới.”
Bấy giờ Hạ Trú mới yên tâm, rồi vỗ vai cô ấy đi ra khỏi vườn.
Khi Trần Du hồi phục được chút sức lực đuổi ra tới cửa, hai chiếc xe kia đã đi khuất.
Mấy nhà điều chế hương còn lại cũng ra ngoài theo, ai nấy đều tinh thần bất an, có người hỏi Trần Du: “Giám đốc Hạ đi đâu vậy?”
Trần Du nhìn theo hướng chiếc xe vừa biến mất, một lần nữa điều chỉnh lại nhịp thở.
Khi quay lại đối mặt với mọi người, sắc mặt cô ấy đã bình thản: “Không có gì đâu. Mọi người nhớ kỹ, mấy ngày tiếp theo đây phải dốc hết sức lực. Còn về mấy lời đồn đại bên ngoài không đọc, không nghĩ, không bàn tán. Nhiệm vụ của chúng ta chính là hoàn thiện sản phẩm mới. Vào trong làm việc!”