"Tôi thấy, có lẽ người bị mờ mắt là cậu đấy." Charles Ellison nói thứ tiếng Trung không mấy chuẩn xác. Có lẽ sự bảo vệ quá mức của Lục Đông Thâm đã khiến anh ta không vui, khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị lúc này trông càng thêm khó coi.
Anh ta chỉ tay vào Hạ Trú: "Người phụ nữ này đã lừa dối cậu!"
"Charles!" Lục Đông Thâm thản nhiên cảnh cáo: "Người con gái của tôi, tôi hiểu rõ."
"Cậu..."
"Được rồi." Tần Tô lên tiếng một cách thích hợp: "Nếu Cận Nghiêm đã đến đây là chứng tỏ là cậu ấy còn bằng chứng nào khác."
Rồi bà nhìn về phía Cận Nghiêm, sắc mặt tuy bình thản nhưng chứa đầy uy quyền: "Nếu hôm nay cậu nói sự thật thì không có gì đáng trách, nhưng nếu cậu có nửa câu dối trá hoặc bị ai đó ảnh hưởng dẫn đến sự sai lệch trong kết quả điều tra thì đừng trách tôi không khách sáo."
Đây được coi là lời cảnh cáo rất nghiêm khắc rồi. Tuy rằng Tần Tô là dâu trưởng của Lục Môn, nhưng đồng thời cũng là một cổ đông quan trọng của Hội đồng quản trị. Thế nên không thể chỉ dùng từ "người phụ nữ yếu đuối" để hình dung một cách đơn giản về bà. Vì vậy, hôm nay cho dù Lục Chấn Dương nguy kịch, chỉ cần có bà ở đây, chiếc ghế quyền lực trong tay Lục Chấn Dương vẫn được giữ vững vàng.
Vì thế, nếu là một người bình thường, nghe được câu nói cảnh cáo này ít nhiều cũng sẽ run sợ, nhưng Cận Nghiêm thì không.
Anh ta làm việc tại bộ phận đặc thù của Lục Môn, không chịu sự quản lý của bất kỳ ban bộ nào, chỉ quan tâm tới việc điều tra sự thật. Thế nên sau khi nghe được lời nói của Tần Tô, anh ta vẫn không hề sợ sệt. "Đổng sự Tần, tôi biết giám đốc Hạ sắp trở thành người nhà họ Lục. Nhưng trước khi cô ta trở thành người nhà họ Lục, bà chí ít nên lau sáng mắt nhìn cho rõ, tránh để lật thuyền trong ống cống." Nụ cười của Cận Nghiêm rất lạnh, rồi anh ta nhìn sang Lục Đông Thâm: "Trong ấn tượng của tôi, tổng giám đốc Lục xưa nay luôn là người lý trí và bình tĩnh, lần này sao lại lấp liếm bao che khuyết điểm vậy? Đứng trước lợi ích, lòng người xao động, ai dám nói mình luôn trong sạch đây?"
Ánh mắt Lục Đông Thâm cũng không chút nhiệt độ: "Cận Nghiêm, cậu muốn nói gì?"
Hạ Trú ngồi bên cạnh nghe rất không thoải mái, tay Cận Nghiêm này rõ ràng đã coi cô là gián điệp thương mại rồi.
Cận Nghiêm bật cười, rồi hỏi tiếp: "Bây giờ cả ngành đều đã nhận định sản phẩm mới của Momo ăn cắp sản phẩm mới của thương hiệu H. Sao tổng giám đốc Lục không lấy ghi chép công thức của sản phẩm mới ra để cắn chết Momo chứ?"
Không hề cho Lục Đông Thâm cơ hội phản bác, anh ta quay sang nhìn Hạ Trú, một lần nữa hỏi: "Còn cô, giám đốc Hạ, vì sao cô đòi pha chế lại sản phẩm mới?"
Hạ Trú nói dứt khoát: "Vì công thức chính của sản phẩm mới có thể tốt hơn nữa."
"Không, cô không phải vì muốn công thức chính tốt hơn." Cận Nghiêm nói: "Cô chỉ vì địa vị của mình thôi. Đầu tiên là tiết lộ thông tin sản phẩm mới, sau đó lợi dụng nguy cơ này chuẩn bị sẵn sản phẩm điều chỉnh để tung ra, cứu Skyline khỏi khó khăn. Như vậy, lợi ích của cô sẽ được bảo đảm."
"Giữ vững địa vị của tôi? Bảo đảm lợi ích của tôi?" Hạ Trú cười khẩy: "Đùa sao, tôi có cần phải làm vậy không?"
"Gả về Lục Môn, trở thành dâu trưởng của Lục Môn đích thực có thể bảo đảm một lợi ích nhất định cho giám đốc Hạ. Nhưng thứ giám đốc Hạ muốn bảo vệ chưa chắc đã là thân phận dâu trưởng này, phải không?" Cận Nghiêm từ đầu tới cuối vẫn ăn nói từ tốn, nhưng chữ nào cũng như những lưỡi dao: "Thay thế Quý Phi, trở thành bậc thầy mùi hương độc nhất vô nhị của Lục Môn, trở thành nhân vật đứng đầu chuỗi thức ăn trong hội Văn thuật, đây mới là mục đích của giám đốc Hạ phải không. Mà việc có thể trở thành một cổ đông quan trọng trong Hội đồng quản trị của Lục Môn sẽ có được lợi ích trực tiếp hơn cả việc trở thành dâu trưởng Lục Môn. Cả địa vị và lợi ích đều có cả, còn sợ không khống chế được Lục Đông Thâm sao? Dẫu sao thì, lâu dần tình cảm có thể thay đổi, lợi ích nắm trong tay mới là sự thật."
Hạ Trú cắn răng: "Anh xem phim ảnh nhiều rồi đấy."
"Còn tổng giám đốc Lục." Cận Nghiêm không đoái hoài tới lời phản bác của Hạ. Anh ta dựa cả người vào ghế, rồi nhìn về phía Lục Đông Thâm: "Anh chần chừ giấu nhẹm ghi chép công thức, chẳng phải vì sợ giám đốc Hạ phải gặp nguy hiểm sao? Giám đốc Hạ là người chịu trách nhiệm đối với sản phẩm mới, một phương thức giống y như vậy bị tuồn ra ngoài, lại có hình ảnh bị tung ra, cho dù các bức ảnh có thể giải thích nhưng người bên ngoài sẽ chụp cho cô ta cái mũ không quản lý tốt. Skyline ra mặt thanh minh chỉ càng khiến người ta cho rằng tổng giám đốc Lục có lòng riêng, chỉ càng đẩy giám đốc Hạ xuống vũng bùn. Tình sâu nghĩa nặng đấy, nhưng anh có từng nghĩ rằng người đâm dao vào anh lại chính là người đầu gối tay ấp với anh không?"
Sắc mặt Hạ Trú rất khó coi, cô đứng phắt dậy nhưng một giây sau lại bị Lục Đông Thâm
kéo xuống.
Sau hành động ấy, mọi người mới nhìn ra thì ra Lục Đông Thâm vẫn nắm chặt tay Hạ Trú.
Lục Đông Thâm cũng không giấu giếm mọi người nữa. Anh đè tay Hạ Trú xuống, ra lệnh cho cô ngồi, tay cũng không buông ra mà đường hoàng để lên mặt bàn nắm chặt lấy tay cô.
Cảnh này khiến đổng sự Hứa biểu cảm ôn hòa cũng không nhìn nổi nữa. Ông ta nhìn Lục Đông Thâm, cố tình ho mấy tiếng nhắc nhở.
Ai dè, Lục Đông Thâm coi như không thấy.
Lục Đông Thâm một lần nữa cất giọng trầm trầm: "Cận Nghiêm, cậu học ở đâu cái thói ăn nói bậy bạ vậy?"
"Tổng giám đốc nên hiểu rõ, tổ điều tra đã nói là phải có bằng chứng." Lúc này Cận Nghiêm mới động tới tập tài liệu, rút ra một tài liệu màu đen từ bên trong, từ từ đẩy ra giữa bàn.
"Đây là ghi chép nội dung một cuộc gọi của giám đốc Hạ, đối phương là một người tên Tưởng Tiểu Thiên. Có lẽ, tổng giám đốc Lục đọc kỹ phần ghi chép này rồi sẽ biết rõ tôi không tung tin đồn nhảm."
Con ngươi Lục Đông Thâm chợt co rụt lại, trầm ngâm giây lát anh với lấy tài liệu, lật ra.
Đích thân là một bản ghi chép cuộc đối thoại.
Đoạn văn không dài, nhưng nội dung đã khiến Lục Đông Thâm nhíu mày. Tuy rằng Hạ Trú ngồi ở bên tay phải anh, nhưng góc độ không đủ để đọc được nội dung. Nhưng ghi chép nội dung cuộc gọi một khi tung ra luôn khiến người ta khó chịu. Cô cố nhẫn nhịn, phần nhiều là muốn xem xem Cận Nghiêm lấy được một cuộc gọi như thế nào.
Lục Đông Thâm đọc rất nhanh, có lẽ chỉ là đọc lướt sau đó anh ném nó lên mặt bàn: "Đây là bằng chứng sao? Có thể làm giả đấy."
"Tài liệu có thể làm giả, thế còn giọng nói?" Nói rồi, Cận Nghiêm đánh mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, tiến tới, rút một chiếc bút ghi âm trong túi ra, ấn nút Play.
"Gia, nguyên liệu chị cần em đã gửi đến rồi đấy."
"Ừm, ngoan lắm."
"Em có thể hỏi thêm một câu không?"
"Hỏi đi."
"Chỗ nguyên liệu đó quý giá và đắt đỏ, chị đắp tâm huyết lên người ai vậy?"
"Em nói xem?"
"Lục Đông Thâm?"
"Biết rồi còn hỏi."
"Gia, em không hiểu."
"Không hiểu chuyện gì?"
"Vì sao chị phải đi theo Lục Đông Thâm chứ? Vì sao phải ở lại bên cạnh anh ta? Chị biết rõ là cái chết của Đàm gia không tránh khỏi can dự tới Lục Đông Thâm vậy mà vẫn còn lằng nhằng dây dưa, tốn nhiều tâm tư cho anh ta. Nếu không vì anh ta, Đàm gia đã không đánh mất địa bàn. Nếu không vì anh ta, Đàm gia đã không chết!"
"Tiểu Thiên..."
"Tưởng gia, em kính trọng gọi chị một tiếng gia, đó là vì ở trong lòng em chị cũng nghĩa khí như Đàm gia vậy. Chị nói luôn không có Đàm gia không có Tưởng Ly, lẽ nào đây chỉ là lời nói đầu môi? Nói nhỏ thì Lục Đông Thâm là một kẻ tiểu nhân nham hiểm, bỉ ổi. Nói to thì anh ta chính là kẻ thù của chúng ta! Bây giờ ngày nào cũng chỉ cũng ở chung với kẻ thù, chị không thấy có lỗi với Đàm gia sao? Chị còn định trả phần tình nghĩa đó cho Đàm gia hay không? Đâu phải chị không biết Đàm gia của chúng ta lúc trước chết oan khuất như thế nào! Anh ấy là gia đó, là gia của cả Thương Lăng. Anh ấy bị ép chết! Bị tên thương nhân coi lợi ích là trên hết như Lục Đông Thâm ép chết!"
Đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc.
Rất lâu sau mới có tiếng nói khẽ.
"Tiểu Thiên, chị chưa quên Đàm gia một ngày nào, cũng chưa ngày nào dám đặt nỗi oan của anh ấy xuống, còn cả ân tình của anh ấy với chị nữa, dù chết chị cũng phải trả. Nhưng, chị phải đợi."
"Chị đợi gì chứ?"
"Đợi cơ hội trả nợ ân tình cho Đàm gia, đợi tới khi chị có khả năng thay anh ấy thực hiện nguyện vọng, đợi tới khi chị đạt được mục đích của mình. Em yên tâm, chị nhất định sẽ không để Đàm gia chết không nhắm mắt đâu."
"Gia à, chị nói thật cho em biết đi, chị ở lại bên cạnh Lục Đông Thâm có phải là để trả thù không?"
Chiếc bút ghi âm rất lâu sau mới lại có động tĩnh.
"Tiểu Thiên, liên quan tới chuyện nguyên liệu đừng kể cho bất kỳ ai biết."
Đoạn ghi âm tới đây là kết thúc. Trong phòng họp vang lên những tiếng suýt xoa, sau đó là im phăng phắc...
~Hết chương 320~
*Spoil: "Dám cho thành phần độc hại này vào trong thuốc lá của tổng giám đốc Lục, giám đốc Hạ, cô quá nham hiểm rồi đấy."