Tiếng sửng sốt của mọi người lúc này lên bổng xuống trầm như thủy triều vậy.
Lục Đông Thâm đứng đờ ra đó, trong đôi mắt khắc sâu bóng hình của Hạ Trú. Tuy rằng cách cả một biển đầu người, nhưng bóng cô vẫn in dấu sắc nét ở tận sâu nơi đáy mắt anh.
Cô cũng đã từng xuất hiện nổi bật như vậy, như một tinh linh giữa đại dương rộng lớn, từng động tác từng cử chỉ đều chạm tới tâm hồn của người khác. Tối nay, cô vẫn đẹp đến mức khiến người ta khó mà dời mắt, nhưng vây bọc xung quanh là một bầu không khí lạnh lẽo, gần như có thể đóng băng mỗi một góc phòng hội nghị.
Là cái lạnh mang theo cả vạn vật vũ trụ, tới từ trời đất, như thanh kiếm quét một đường lạnh lẽo, đâm thẳng vào trái tim Lục Đông Thâm.
Anh đau lòng.
Hạ Trú chậm rãi tiến lên, theo sau cô là Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ. Có người bảo vệ nghe thấy động tĩnh vội lên đây, nhưng bị ép phải lùi xa ba bước không dám lại gần vì ánh mắt sắc lẹm của Nhiêu Tôn.
“Phật nói đời người có bảy nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc*.” Giọng cô thanh lạnh, cô tiến lên từng bước. Mọi người phía trước cũng tự động né sang hai bên, nhường ra một con đường.
*Sinh ra là khổ; sống đến cuối đời già nua, yếu đuối; chịu đau đớn của bệnh tật giày vò; chịu hành hạ về tinh thần lúc chết; khổ khi phải tiếp xúc với những thứ mình không hay hoặc oán ghét; khổ khi yêu mà phải ly biệt; khổ khi không được toại nguyện ý mình.“Sinh lão bệnh tử ta không thể thao túng. Oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc há không phải là những nỗi khổ tự mình chuốc lấy? The last night là diện mạo vốn có của con người khi sống trên đời. Muốn được toại nguyện thì phải sung sướng đến tận cùng, không hỏi dự định, không mong đường về, không còn quá khứ, không còn tương lai. Sinh tử trong khoảnh khắc, điên cuồng trí mạng. Mỗi ngày đều là ngày tận thế, mỗi một khoảnh khắc đều là giây phút cuối cùng.” Trong lúc nói, Hạ Trú đã đi tới trước mặt mọi người.
“Nếu số phận đã định đó là một con đường cụt, thì chi bằng cứ điên cuồng đến cùng.”
Các phóng viên liên tục chĩa ống kính về phía Hạ Trú.
Khi đi ngang qua Lục Đông Thâm, Hạ Trú không dừng bước, chỉ để lại cho anh một vạt hương thoảng qua trên cơ thể. Mùi hương ấy như một sợi dây cực mảnh, đột ngột thít chặt trái tim anh. Một nỗi đau khó mà diễn tả cũng từ đó sinh ra, còn có một dự cảm đến chết anh cũng không muốn thừa nhận đang lan ra như cỏ dại.
Các vệ sỹ tại hội trường cản Hạ Trú lại.
Bấy giờ Hạ Trú mới quay đầu nhìn Lục Đông Thâm.
Ánh nhìn này, không chút cảm xúc.
Lục Đông Thâm đè nỗi đau ngâm ngẩm trong lòng xuống, ra hiệu cho vệ sỹ, họ lại lặng lẽ lùi về vị trí của mình.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống người Lục Đông Thâm và Hạ Trú.
Đương nhiên, cả sự xuất hiện của Nhiêu Tôn cũng khiến tâm lý mọi người thấp thỏm. Việc cả ba người họ xuất hiện tại đây quả thực khiến người ta tò mò.
Trần Du thấy Hạ Trú đã đến, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy quét mắt nhìn Thai Tử Tân và càng tự tin hơn. Cô ấy nhường lại vị trí, đứng sang một bên.
Sản phẩm trưng bày đang ở trong tay Hạ Trú.
Đây là việc cô đã từng nhờ cậy Trần Du, muốn tráo đổi sản phẩm trưng bày dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người không phải là chuyện dễ dàng, Trần Du cũng đã đánh cược cả tiền đồ để giúp cô rồi.
“Thông qua lần điều chỉnh hương cuối cùng, lọ nước hoa trong tay tôi đây mới là The last night thực sự, sâu sắc, hoang vu và cuồng hoan trí mạng.”
Hạ Trú giơ lọ sản phẩm mẫu đã cầm được trong tay trước khi vào đây ra trước mặt mọi người. Là một chiếc lọ rất đẹp và nhẹ nhàng, bên trong đựng một dung dịch màu tím, chỉ riêng màu sắc của nước hoa đã đẹp đến mê người.
Nhưng ngay sau đó cô chuyển tay đập thẳng chiếc lọ về phía màn hình tinh thể lỏng. Thủy tinh va chạm tạo nên một tiếng vỡ chói tai. Mọi người kêu lên sửng sốt, chẳng bao lâu sau, trong không khí đã lan tỏa một mùi hương đặc biệt.
Mùi hương này thoạt ngửi rất mãnh liệt, giống như sóng biển dìm người ta xuống trong khoảnh khắc, khiến người ta trở tay không kịp. Vậy mà, mùi hương đó xoay chuyển rất kỳ diệu, từ sự dữ dội hoành tráng dần dần chuyển sang dịu dàng mê say, giống như một đêm mùa hạ đầy sao, mát mẻ sảng khoái.
Trong lúc mọi người đang cảm thán, mùi hương chính của nước hoa đã xuất hiện, dài lâu xa xôi, giống như khi người ta được đứng giữa chốn hồng hoang ngày đầu khai thiên lập địa, không trăng sao, không ngày tháng, đứng trên cao nhìn xuống mọi thứ.
Mùi hương này cao cấp đến mức khiến người ta nghiện, có thể khiến trái tim con người bồng bềnh như dòng nước chảy trôi dưới lớp băng mỏng ngày đông, không đóng băng được, càng không tan chảy được, cứ lao mãi không ngừng, sâu xa, nặng nề.
Hạ Trú dùng một cách thức rất thẳng thắn để khiến mọi người trong hội trường được ngửi thử mùi hương.
Vào lúc các phóng viên đang vắt óc suy nghĩ làm sao để hình dung mùi nước hoa này, chỉ có Lục Đông Thâm đứng bất động. Anh nhìn Hạ Trú, sắc mặt bình thản, trong đôi mắt có bóng đen.
Hạ Trú có thể cảm nhận được Lục Đông Thâm đang nhìn mình, cô ngang nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi một câu: “Tổng giám đốc Lục, anh hài lòng với mùi hương này chứ?”
Thanh âm trong hội trường dần dần im lặng trở lại.
Một tiếng “tổng giám đốc Lục” của Hạ Trú đủ để khiến các phóng viên nhạy bén bắt được điểm chính. Vốn là một đôi vợ chồng sắp cưới đã công khai, có ai không biết lúc trước Lục Đông Thâm đã tốn bao nhiêu bút mực, tự
tay làm đèn trời gần như làm rực sáng một nửa thành phố Bắc Kinh. Ai ai cũng nói rằng con trưởng của Lục Môn đã rung động rồi, bị con yêu nữ Hạ Trú mê mẩn đến điên đảo thần hồn.
Nhưng bây giờ nhìn lại, kẻ ngốc cũng nhận ra vấn đề.
Lục Đông Thâm trầm mặc, lúc này anh cũng không biết phải nói gì. Có điều một Hạ Trú quyết tâm tuyệt tình như thế này, anh có thể nghĩ đến, nhưng không ngờ được rằng mình được chứng kiến tận mắt.
Hạ Trú đi từng bước tới trước mặt anh.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Khoảng cách này đã từng là thân mật, bây giờ lại xa xôi như cách cả trăm núi ngàn sông.
Cô hơi cụp mí mắt xuống, che đi ánh mắt sắc lẹm và bức người vừa rồi. Rõ ràng cơ thể vẫn tỏa ra khí lạnh, nhưng chỉ một cái cúi đầu của cô, trái tim Lục Đông Thâm đã giống như bị một bàn tay tàn nhẫn bóp chặt.
“Anh thật sự không định cần em nữa sao?” Cô lẩm bẩm.
Một thanh âm nhỏ bé nhưng có đủ tác dụng phá hủy bức tường trái tim. Lục Đông Thâm chỉ cảm thấy mọi cảm xúc bị đóng băng đều đang sụp đổ. Cô đang ở ngay trước mắt, hỏi anh một câu đáng thương như vậy.
Anh muốn ôm lấy cô.
Cứ thế ôm lấy cô mãi không buông tay.
Nhiêu Tôn đứng ở bên cạnh không nhìn nổi nửa, cắn răng định tiến lên. Cánh tay anh ấy bị Nguyễn Kỳ giữ chặt lại, cô ấy lắc đầu, không cho phép anh ấy hành xử bồng bột.
Lục Đông Thâm không màng tới thái độ giương cung bạt kiếm của Nhiêu Tôn, ngón tay đút trong túi quần âm thầm nắm lại, một tiếng “bé con” còn chưa kịp lên tiếng thì Hạ Trú đã ngẩng đầu.
Trong đôi mắt cô không có lệ càng không có bi thương, chỉ có nụ cười khiêu khích, lạnh nhạt, và một chút chễ giếu.
Lục Đông Thâm sững người.
“Lục Đông Thâm, tôi từng hỏi anh có tình nguyện làm người đàn ông của tôi cả đời này, tin tưởng tôi, bảo vệ tôi không? Anh nói anh đồng ý.” Giọng Hạ Trú rất lạnh.
Lục Đông Thâm nhìn vào gương mặt cô. Phải, anh từng nói.
“Chính anh đã nói với tôi, bất luận trước kia tôi đã làm việc gì, anh cũng không quan tâm. Anh nói sau này mỗi ngày của tôi đều là của Lục Đông Thâm anh.”
Phải, anh từng nói.
“Anh hỏi tôi có yêu anh không, không phải vì cảm kích cũng không phải vì sùng bái, càng không phải vì thói quen, chỉ đơn thuần là yêu anh, thế nên muốn ở bên cạnh anh.”
Lục Đông Thâm âm thầm cắn răng. Phải, anh chỉ hy vọng cô đã yêu anh, thế nên cam tâm tình nguyện dựa dẫm vào anh, tín nhiệm anh.
Hạ Trú lại bước lên thêm một bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vài mắt anh, nụ cười lạnh tận đáy mắt: “Lục Đông Thâm, anh còn từng nói, chỉ cần là những lời tôi nói ra, anh đều sẽ tin.”
Lục Đông Thâm trầm mặc giây lát rồi lên tiếng, giọng rất thấp rất trầm: “Rời khỏi đây đi, đừng làm loạn nữa.”
Hạ Trú nghe xong câu này càng cười lạnh hơn: “Anh yên tâm, tới đây chỉ để hỏi anh một câu, hỏi rõ ràng rồi tôi sẽ đi, tuyệt đối không làm lỡ dở chuyện tốt đẹp giữa anh và Thai tiểu thư.”
Lục Đông Thâm nhìn cô, nhíu mày rất sâu.
“Anh nói tôi nợ anh ba mạng, thế nên tôi đã đồng ý ba điều kiện để trả nợ anh. Việc đầu tiên là vào Lục Môn làm việc, tôi đã đồng ý. Việc thứ hai là làm bạn gái của anh, tôi đã làm. Việc thứ ba là làm vợ anh, tôi đã đồng ý.” Hạ Trú nói rành mạch, ngữ điệu bình lặng đến không có cảm xúc: “Ngày cầu hôn tôi đã hỏi anh, chúng ta sẽ không chia tay chứ? Anh nói sẽ không. Tôi cũng từng hỏi anh, liệu anh có phụ tôi không, anh nói sẽ không. Nhưng hôm nay tôi hỏi anh, một khi phụ rồi, thì sẽ thế nào?”
Tất cả mọi người như nín thở, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Ánh mắt Lục Đông Thâm chưa hề rời khỏi khuôn mặt Hạ Trú: “Một khi phụ lòng, tùy em xử lý.”
“Nếu tôi muốn giết chết anh thì sao?” Hạ Trú cười như không cười.
Lục Đông Thâm không hề do dự: “Em vui là được.”
“Được.” Giọng Hạ Trú dứt khoát, một giây sau hành động của cô càng dứt khoát hơn. Cô sờ tay xuống chiếc vỏ da bên hông, mở nắp, rút con dao Phần Lan ra.
Nói thì chậm thực ra rất nhanh, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, con dao Phần Lan đã quẹt một đường sắc lẹm trong không trung, ngay sau đó đâm thẳng một cái rất mạnh lên ngực Lục Đông Thâm.
Biến cố bất ngờ xảy đến khiến tất cả đều sững sờ, ngay sau đó là những tiếng kêu thét, gào rú hỗn loạn thành cả đống.
Vệ sỹ lập tức lao lên trước.
Cơ thể cao lớn của Lục Đông Thâm loạng choạng giây lát. Anh cố nhịn đau, khẽ quát đám vệ sỹ: “Lùi cả xuống!”