Lục Khởi Bạch bóp nát chiếc ly đế cao trong tay, rượu vang hòa trộn cùng mảnh vụn thủy tinh dính đầy tay. Lát sau Cảnh Ninh mới nhìn thấy thứ dính ướt tay anh không chỉ có rượu vang mà còn có máu.
Lục Khởi Bạch không có động thái gì, cũng tựa như không biết đau, đứng trước cửa sổ, sống lưng thẳng tắp như cứng đờ. Cảnh Ninh đứng phía sau anh một lúc lâu, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn xách hộp bông băng ra.
Không thể oán ông trời, trách người ta, nên mắng nên chửi chỉ có bản thân thôi. Có mấy lần Cảnh Ninh muốn mắng cho mình tỉnh, thậm chí thức tỉnh bản thân. Nếu muốn một người như Lục Khởi Bạch biết thỏa mãn thì trên thế giới này đã chẳng có trắng đen thị phi nữa. Nhưng thấy anh cố nhịn cơn phẫn nộ, hụt hẫng và nản chí, chẳng hiểu sao trái tim cô lại đau nhói?
Bên tai cô vẫn vang vọng câu nói của Lục Khởi Bạch: Anh thích chị em...
Còn nữa, vào một buổi bình minh nào đó, khi sắc trời chỉ tờ mờ sáng, Lục Khởi Bạch như đang nằm mơ. Đôi mày nhíu chặt và vầng trán lấm tấm mồ hôi cho thấy ở trong giấc mơ anh đang rất đau khổ. Anh lẩm bẩm ngắt quãng: Đừng ép tôi... Cô mơ màng tỉnh giấc, đang định đứng lên thì anh vô thức ôm chặt lấy cô, van vỉ: Cảnh Ninh... Cảnh Ninh... Đừng đi.
Cô nên hận anh.
Tên ác ma này đã một tay hủy hoại cuộc sống phẳng lặng của cô. Thậm chí có lúc cô nghĩ, tốt nhất đi ra ngoài anh nên bị xe đâm chết, sau đó cô sẽ được giải thoát hoàn toàn.
Lục Khởi Bạch nhìn ra phong cách đang giằng xé giữa cuối thu đầu đông ngoài cửa sổ, ánh mắt cũng lạnh như bức tường xám ngậm sương. Ngay sau đó, anh chợt cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh. Anh cúi đầu nhìn xuống, Cảnh Ninh đang dùng oxy già rửa lòng bàn tay cho anh.
Từng mảnh thủy tinh găm trong da thịt được cô cẩn thận gắp ra, sau đó rửa sạch và khử trùng.
Lục Khởi Bạch đứng đó không nhúc nhích, chỉ nhìn cô như vậy, trên gương mặt thâm trầm lóe lên chút dịu dàng rất khó phát hiện.
Cảnh Ninh cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh, lặng im xử lý vết thương cho anh.
Ánh đèn đường bên ngoài tiểu khu chợt lóe sáng. Màu vàng ấm áp được bao bọc trong từng thiết kế đèn lồng bằng sắt, trải thành những vòng sáng tròn dọc theo con đường thẳng u tối. Lục Khởi Bạch có vẻ đã quen thuộc với việc này sau nhiều lần tới đây về đêm.
Thi thoảng gặp các cô bác hàng xóm, họ cũng rất tò mò hỏi: Sống với nhau bao lâu rồi? Dần dà cũng nên tính chuyện kết hôn đi, yêu đương cũng được nhưng đừng yêu lâu quá. Cậu đó cũng sáng sủa điển trai, rất xứng đôi với cháu.
Xử lý xong vết thương, khi Cảnh Ninh quay người rời đi, Lục Khởi Bạch liền giữ cánh tay cô lại, lực không quá mạnh, khác với vẻ hung hăng mọi lần. Anh chỉ kiểm soát như thế, nhiệt độ trên ngón tay thấm vào da thịt qua lớp áo ngủ. Anh cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Trong mối quan hệ giữa hai người, Lục Khởi Bạch xưa nay luôn là người đòi hỏi, có thể yên tĩnh và dịu dàng như bây giờ quả thực là lần đầu tiên. Cảnh Ninh không nhịn được, lên tiếng: Lục Khởi Bạch, anh dừng tay đi.
Một câu nói khiến sắc mặt Lục Khởi Bạch lại nhuốm một lớp băng. Anh hơi nheo mắt: "Em đang xem tôi như trò cười hay đang thương hại anh vậy?"
"Anh và Lục Đông Thâm dẫu gì cũng có quan hệ huyết thống, hà tất phải tranh giành người sống kẻ chết như vậy?"
"Tôi không tranh em nghĩ Lục Đông Thâm sẽ buông tha cho tôi sao?" Lục Khởi Bạch cười khẩy: "Tôi còn hiểu anh ta hơn bất kỳ ai, anh ta cũng giống như bác trai của tôi, ăn thịt người không nhả xương. Giẫm vào vũng nước đục Lục Môn này, đừng ai hy vọng có thể rút lui an toàn."
Anh không ngờ rằng Lục Đông Thâm lại cảnh giác như vậy, những tưởng còn vướng bận chuyện của Hạ Trú, chí ít anh ta có thể buông lỏng cảnh giác với Trường Thịnh. Không ngờ trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực này, Lục Đông Thâm vẫn một tay cắt đứt động cơ của anh. Chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ có thể thanh trừng Thai Tử Tân khỏi Hội đồng quản trị.
Bây giờ anh đã rất chắc chắn, chuyện anh ngấm ngầm thu mua cổ phiếu của Trường Thịnh đã bị Lục Đông Thâm biết, nếu không anh ta đã chẳng ra tay giúp Thai Tử Tân.
Cảnh Ninh giằng ra khỏi tay anh, ngước mắt lên: "Việc ngồi được lên chiếc ghế quyền lực quan trọng đến vậy sao?"
"Em đùa sao?" Lục Khởi Bạch nhìn cô vẻ nực cười, một thứ không quan trọng ai lại liều mạng sứt đầu mẻ trán
để tranh giành chứ?
"Lợi ích còn quan trọng hơn mạng người ư?" Cảnh Ninh tuy không hiểu quá nhiều chuyện, nhưng việc Thai Nghiệp Dương vô duyên vô cớ ngồi tù, cô luôn cảm thấy không tránh khỏi liên quan đến Lục Khởi Bạch.
"Em định nói gì?" Ánh mắt Lục Khởi Bạch lạnh nhạt.
Cảnh Ninh nhìn anh chằm chằm một lúc lâu rồi hỏi: "Nếu có một ngày phải lấy mạng của tôi để đổi lấy lợi ích của anh thì sao?"
Cô luôn sinh lòng trắc ẩn, hoặc hy vọng có thể nhìn thấy một tia sáng trong lúc tuyệt vọng. Bởi vì càng ở bên nhau lâu ngày, cô càng có thể nhìn thấy những khuôn mặt khác của Lục Khởi Bạch.
Có lúc anh sẽ không làm gì cả, chỉ tìm một cuốn sách trên giá sách của cô, ngồi cả chiều trên sofa, cực kỳ yên tĩnh. Ánh nắng chiều hắt lên mái tóc và cổ áo của anh, dịu dàng vô cùng. Lần đó cuốn anh đọc lâu nhất là một cuốn truyện tranh cô sưu tầm: Doraemon.
Cô đang nghĩ, nếu anh không phải Lục Khởi Bạch, mà chỉ là một người đàn ông rất bình thường thì tốt biết bao.
Có lẽ Lục Khởi Bạch không ngờ Cảnh Ninh lại đột ngột hỏi như vậy. Anh sững sờ một lúc lâu, sau đó khóe môi mới ẩn hiện nụ cười: "Cảnh Ninh, tôi thấy em đánh giá quá cao giá trị của bản thân mình rồi."
***
Thai Nghiệp Phàm uống say khướt.
Khi Trần Du tới quán bar, cả người Thai Nghiệp Phàm đã gục xuống ghế sofa, chìm hẳn trong ánh đèn mờ mờ chớp nháy. Xung quanh còn có đám bạn bè xấu mà thường ngày cùng anh ăn chơi, cũng uống đến ngả nghiêng.
Pub không phải là kiểu quán bar sạch sẽ. Những cô gái tới đây chơi bời ánh mắt đều rất nhanh nhạy, bàn nào có tiềm lực nhất là len lỏi vào bàn đó.
Có hai cô gái ăn mặc nóng bỏng đang ra sức dính vào Thai Nghiệp Phàm. Thai Nghiệp Phàm dùng sức đẩy họ ra, miệng lẩm bẩm: Đi ra, bạn gái tôi sắp đến rồi, cô ấy xinh đẹp lắm, xinh hơn các cô...
Trần Du tiến lên, không nói không rằng túm lấy tai Thai Nghiệp Phàm, đau tới nỗi anh kêu lên inh ỏi. Hai cô gái kia thấy vậy vội chạy tán loạn.
Thai Nghiệp Phàm tuy say mơ màng nhưng vẫn nhìn rõ Trần Du. Anh mừng rỡ ngồi dậy, ôm chặt lấy cô: "Em tới rồi, anh còn tưởng em không cần anh nữa..."
Trần Du thật sự muốn giả vờ không quen biết anh.
Nửa tiếng trước, anh gọi điện thoại cho cô, khóc rưng rức, đại ý là con người sống quá mệt mỏi, khiến Trần Du sợ hết hồn không dám khinh suất, lỡ xảy ra án mạng thật thì phải làm sao?
Vì chuyện sản phẩm mới, Trần Du cũng đã lạnh nhạt Thai Nghiệp Phàm không ít ngày. Khi phòng thực nghiệm đóng cửa, Thai Nghiệp Phàm gần như cách vài ba hôm lại tới đợi bên ngoài, thậm chí còn chuẩn bị cả nước và lương khô, khiến mấy người khác cảm thấy không đành lòng: Tàm tạm thế được rồi, vả lại chuyện này cũng đâu phải do cậu ấy gây ra. Một cậu chủ ăn sung mặc sướng từ nhỏ mà chạy tới đây tự chuốc lấy nhục nhã như vậy thật không dễ dàng gì.
Thật ra Trần Du cũng thương, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ: Không được, tôi phải thể hiện rõ lập trường của mình với Hạ Trú.
Cái ôm của Thai Nghiệp Phàm rất chặt chẽ, suýt nữa khiến Trần Du không thể thở nổi. Mấy anh chàng uống say nghiêng ngả bên cạnh cũng đã có ý thức, lần lượt nhìn về phía Thai Nghiệp Phàm và cười: Cậu chủ Thai, gái của cậu đấy à, cũng đứng đắn nhỉ?
Thai Nghiệp Phàm lảo đảo tiến lên lần lượt đá bọn họ: Gái cái gì mà gái? Ăn nói sạch sẽ một chút! Bạn gái của tôi... Đây là bạn gái của Thai Nghiệp Phàm này!
Trần Du nghe được câu này, chẳng hiểu sao trong lòng chợt nóng bừng...
~Hết chương 346~