Hạ Trú vẫn còn nhớ dáng vẻ của Quý Phi nhiều năm trước, khi kiếm được khoản lương đầu tiên, cô ta đã thật sự mua cho cô loại đào mật to nhất, ngon nhất trên thị trường, sau đó rửa thật sạch sẽ.
Lúc đó cô đã dựa vào cửa nhà bếp, nhìn Quý Phu tay đeo găng cao su, giơ quả đào mật lên dưới nắng, kiểm tra xem còn thừa lại sợi lông nào không. Cô ấy nói với cô: Còn rửa nữa thì quả đào này chẳng còn gì cả.
Quý Phi tháo găng tay ra, dùng đôi tay sạch sẽ cẩn thận gọt vỏ đào: "Mình phải đảm bảo 100% cậu sẽ không bị thương tổn gì..."
Quá khứ tươi đẹp bao nhiêu thì hiện tại tàn nhẫn bấy nhiêu, là như vậy sao?
Tạm thời không nói tới Tả Thời, chỉ nói riêng Quý Phi và Vệ Bạc Tôn, hai người này đã từng một thời gian là ánh trăng sáng trong lòng cô, cố gắng nỗ lực vì mơ ước và tâm niệm của mình. Cô là một người lười biếng đã quen, còn hai người này thì liên tục càm ràm bên tai cô rằng thời gian là quý báu, đừng có phí hoài vô ích.
Cô bèn tinh nghịch dùng một bài hát cổ để trả lời: Thời gian đã đi là sẽ không trở lại, quá khứ chỉ có thể hồi tưởng mà thôi...
Cô khiến họ tức gần chết. Tả Thời là người hiền lành, liền an ủi họ: Bạn bè là do mình chọn, có khóc cũng phải tiếp tục thôi.
Quá khứ chỉ có thể hồi tưởng, nhưng đối với họ mà nói, quá khứ chỉ là một lưỡi dao, cắt vào da thịt, tim gan làm nhau đau đớn.
Cuối cùng, Quý Phi hạ thấp giọng hỏi cô: Những gì Cận Nghiêm nói là thật sao? Về chuyện của Tả Thời...
Cô ta chỉ nói nửa chừng, những lời còn lại đều chìm vào đôi mắt bất an của cô ta. Hạ Trú hiểu toàn bộ ánh mắt ấy. Năm xưa việc cô, Tả Thời và Nhiêu Tôn tới Gobi không phải là bí mật gì, nhưng chuyện xảy ra tại đó lại rất ít người biết. Cận Nghiêm thông qua tình trạng thi thể dưới hồ Phủ Tiên để suy ra tình hình năm đó. Quý Phi muốn xác nhận chỉ có thể hỏi thẳng cô.
Nếu những lời Cận Nghiêm nói là đúng, vậy thì trong mắt Quý Phi, cô há chẳng phải là một con quái vật?
Nhưng mà...
Hạ Trú không trả lời Quý Phi, cô nhẹ nhàng gõ mấy cái lên mặt bàn, hỏi ngược lại: "Chuyện xác của Tả Thời chim xuống đáy hồ Phủ Tiên, trước kia cô không biết?"
Quý Phi nhìn chằm chằm vào mắt cô và nói: Tôi không biết, mấy năm qua tôi vẫn nghĩ rằng anh ấy chỉ mất tích, cũng từng nghĩ anh ấy chết rồi, nhưng mỗi lần suy nghĩ này hiện lên là lập tức bị tôi bóp chết, tôi không muốn tin rằng anh ấy đã chết.
Hạ Trú đổ người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt cô ta, không nói năng gì. Quý Phi bị cô nhìn đến gượng gạo, nhíu mày hỏi cô: Ánh mắt cô nhìn tôi như vậy có ý gì?
Bấy giờ Hạ Trú mới lên tiếng, nói rõ từng câu từng chữ: Cô có biết một kẻ nói dối vì không muốn bị người ta vạch trần nên luôn ép bản thân phải nhìn chằm chằm vào mắt đối phương khi nói chuyện.
Sắc mặt Quý Phi sa sầm lại: Tôi lừa cô chuyện gì chứ?
Hạ Trú không nói thêm gì nữa, chỉ cười khẩy đứng lên. Trước khi đi, cô quăng câu hỏi cuối cùng cho cô ta: Vậy cô thì sao? Thật sự tin tưởng Vệ Bạc Tôn đến vậy?
Quý Phi ngẩn người nhìn cô. Đến tận khi bước qua cửa kiểm tra an ninh, câu hỏi này cô ta vẫn không trả lời được.
Cận Nghiêm với tư cách là "kẻ đao phủ" hôm đó, xuất phát từ thái độ ga-lăng đã đặc biệt xin lỗi Hạ Trú: "Cô Hạ, với công việc của mình, hôm đó tôi chỉ có thể làm vậy. Tôi xin lỗi cô, xin lỗi về những tổn thương và bất lịch sự mà một người đàn ông gây ra cho một cô gái."
Thái độ của Hạ Trú với anh ta không tốt, nhưng so với hành vi suýt chút nữa giết chết anh ta ngày hôm đó thì việc cô thể hiện thái độ lạnh lùng cũng đã là một sự "khai ân" với Cận Nghiêm rồi. "Người nặc danh cung cấp phương hướng của thi thể, lẽ nào anh Cận không nên điều tra cả thể sao?"
Cận Nghiêm giữ vững nụ cười, thực tế là trong lòng cũng căng thẳng. Anh ta đã được chứng kiến lúc Hạ Trú sát khí đằng đằng, chỉ sợ cô tiện tay sẽ hủy dung mình.
"Trừ phi là những việc gây ra tổn thương với Lục Môn hay những người của Lục Môn, chúng tôi mới chen vào, nếu không việc điều tra sẽ tốn kém nhân lực và vật lực."
Thấy sắc mặt Hạ Trú lạnh đi, Cận Nghiêm run rẩy trong lòng, cố tình làm ra vẻ bình tĩnh, chậm rãi bổ sung một câu: "Đương nhiên, nếu như dính dáng tới những chuyện và người
xảy ra trước đó, tổ điều tra cũng sẽ không khinh suất."
Hạ Trú nhìn anh ta giây lát, cười đến nổi da gà: Cận Nghiêm đúng không, tôi nhớ anh rồi.
Mồ hôi lạnh sau lưng Cận Nghiêm đến khi qua cửa kiểm tra an ninh mới hết vã ra.
Mấy hôm nay, Nhiêu Tôn gần như tan làm là về nhà ngay, các buổi tiếp khách, uống rượu từ chối được đều từ chối. Với tần suất chạy về nhà thường xuyên như vậy, cuối cùng đến Nhiêu Cẩn Hoài cũng có phần không quen. Bình thường ông là người điềm đạm mà vẫn bị Nhiêu Tôn chọc đến mức phải quát tháo: "Con rảnh lắm à?"
Nhiêu Tôn cũng không cãi lại, chỉ khoái chí. Một người đàn ông ở bên ngoài sống như rồng như hổ, đứng trước mặt bố mẹ vĩnh viễn là một đứa trẻ.
Kiều Trân thì phàn nàn Nhiêu Cẩn Hoài: "Ông ấy à, đừng già quá mà tự mình đa tình nữa. Nếu không có Hạ Hạ ở đây, nó nhớ được tới ông chắc?"
"Không nhớ tới càng tốt, ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chóng hết cả mặt." Nhiêu Cẩn Hoài là người yên tĩnh đã quen.
Kiều Trân mím môi cười khẽ. Lúc nào cũng nói là con trai phiền, một tuần không thấy con về là nghĩ lung tung.
Nhiêu Tôn buông một câu: "Sau này con bò dưới chân bố, bố đừng có nhìn xuống dưới là khỏi nhìn thấy con."
Anh làm Nhiêu Cẩn Hoài tức giận đập tờ báo lên mặt bàn: "Càng nói càng không có giáo dục."
Bữa tối, Hạ Trú ăn khá ngon miệng. Kiều Trân tự tay nấu canh, cô ăn hai bát to. Nhiêu Cẩn Hoài thấy vậy rất ấm lòng: "Sau này cứ ăn cơm như vậy. Con nhìn con bây giờ xem, gầy rộc cả đi rồi."
"Tại bác gái nấu ăn ngon ạ." Hạ Trú bình thường ăn tối không mấy khi ăn món chính, tối nay cô đã phá lệ.
Cơm Kiều Trân nấu có hương vị gia đình. Trước kia khi bố mẹ nuôi còn sống, cô rất ít khi tới nhà họ Nhiêu ăn chùa uống chùa. Sau này phụ trách sức khỏe cho Nhiêu Cẩn hoài, cô gần như rất hay ăn ở nhà họ. Cô cảm thấy, trên đời này ngoài mẹ nuôi ra, còn có món ăn mà Kiều Trân nấu có hương vị của mẹ.
"Thích thì con ăn nhiều một chút." Kiều Trân lấy đũa chung gắp cho Hạ Trú một con tôm chiên xù: "Trên đời này không có cái hố nào không vượt qua đực, dù đã xảy ra chuyện gì cũng phải no bụng trước đã."
Mỗi lần ăn cơm, Nhiêu Tôn đều ngồi bên trái Hạ Trú, như vậy khi ăn đũa của hai người sẽ không đánh nhau. Thế nên, anh phải giương mắt nhìn Kiều Trân gắp con tôm chiên xù đó vượt qua mặt mình, bỏ vào đĩa của Hạ Trú.
Vốn dĩ nghĩ rằng mình cũng có thể nhận được chút cảm giác từ tình mẹ, kết quả, Nhiêu Tôn bưng đĩa một hồi cũng không thấy Kiều Trân có động tĩnh gì. Nhiêu Cẩn Hoài ngược lại răn dạy anh: "Không ăn đi còn bê đĩa ngồi nhìn làm gì? Ai ăn cơm mà bê đĩa lên như vậy không? Ăn cơm mà không có phép tắc gì hết!"
Từ khi Nhiêu Tôn bắt đầu việc kinh doanh, Nhiêu Cẩn Hoài động một chút lại khó khăn với anh, cực kỳ soi mói và khó tính đối với hành vi cử chỉ của anh. Cho dù chỉ sai sót một chút, Nhiêu Cẩn Hoài cũng nhận định Nhiêu Tôn đã học thói xấu đó từ thương trường.
Nhiêu Tôn cảm thấy ấm ức trong lòng, nhưng sự ấm ức này anh đã sớm quen từ nhiều năm trước rồi. Chỉ cần có Hạ Trú ở đây, anh sẽ là người không được cưng chiều nhất.
Anh liếc xéo sang nhìn Tưởng Tiểu Thiên. Ngay cả thằng nhóc đó cũng được nhận khuôn mặt tươi cười của bố, lý ở đâu chứ? Thấy nó lại ngang nhiên múc canh, Nhiêu Tôn quát: "Vừa phải là được rồi, ăn được uống được cũng phải biết sĩ diện chứ."
Tưởng Tiểu Thiên rụt đầu lại.
Lần này tới Kiều Trân lên tiếng, ôn hòa dịu dàng: "Tiểu Thiên là khách của chúng ta, sao con bất lịch sự quá vậy? Dọa cậu ấy làm gì chứ? Nào, Tiểu Thiên, bác gái múc canh cho cháu."
~Hết chương 353~