Xe đi ra khỏi phạm vi nhà họ Nhiêu. Đến tận lúc xe đi ra đường lớn, Nhiêu Tôn vẫn chưa kêu dừng. Lục Đông Thâm rẽ xuống đường nhánh, dừng xe lại, không tắt máy: “Xuống xe.”
Nhiêu Tôn không mở cửa xe, chỉ từ tốn nói một câu: “Gấp gì chứ, đằng nào thì tôi cũng bị anh quấy rầy mất ngủ luôn rồi. Này, xin điếu thuốc.”
Lục Đông Thâm liếc nhìn anh ấy. Nhiêu Tôn bình thường là một người mắt mọc trên đỉnh đầu, cực kỳ kiêu ngạo, làm sao làm được hành động ăn mặc kiêu này ngồi trong xe đợi bình minh lên với người khác?
Rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Lục Đông Thâm tắt máy.
Anh rút bao thuốc lá ra, tự động lấy một điếu ngậm lên miệng rồi với lấy bật lửa, ném bao thuốc trong tay về phía khung cửa kính chắn gió phía trước.
Nhiêu Tôn nhìn anh bật cười, giơ tay với lấy bao thuốc rồi nhìn lại: “Có người vào lúc tâm trạng không vui, dù có hút loại thuốc lá ngon cách mấy cũng thấy đắng ngắt. Tôi thì khác, tâm trạng rất tốt, dù bị người ta lạnh nhạt kiểu gì, lòng vẫn thoải mái.”
Lục Đông Thâm châm thuốc lên, hạ nửa cánh cửa sổ xuống, rít một hơi rồi nhả khói: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Nhiêu Tôn phì cười, anh ấy thật sự muốn được nghe một Lục Đông Thâm nho nhã lịch thiệp nói ra nửa câu còn lại. Anh ấy từ tốn, chậm rãi châm thuốc, không hạ cửa xuống mà để mặc cho cả đống khói của mình chen chúc cùng với khói của Lục Đông Thâm bay về phía cửa sổ bên kia.
“Tôi từng hỏi Hạ Trú có hận anh không, cô ấy nói không hận. Tôi lại hỏi cô ấy còn yêu anh không…” Anh ấy cố tình ngừng lại một chút để rít thuốc.
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Lục Đông Thâm khựng lại, anh quay đầu nhìn Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tôn giơ tay ấn nút hạ cửa sổ bên phía mình xuống. Không khí lạnh ùa vào cắt mảng khói thành từng sợi nhỏ, bay ra ngoài theo khe cửa.
Anh ấy thu lại vẻ bắng nhắng, bình thản nói: “Dẫu sinh, dẫu tử, dẫu biệt ly – Đã cùng thề nguyện mãi bên nhau.”
Lục Đông Thâm nghe xong, ngón tay khẽ run lên, tàn thuốc rơi xuống chân anh. Anh lẩm bẩm: “Gì cơ?”
Nhiêu Tôn nhìn thẳng về phía trước: “Chính cô ấy đã nói vậy. Cô ấy nói với tôi rằng chuyện tình yêu chính là dù sống hay chết vẫn bên nhau.” Sau đó anh ấy quay sang nhìn Lục Đông Thâm: “Anh bảo, cô ấy có thể tha thứ cho anh hay không đây?”
Hơi thở của Lục Đông Thâm có phần dồn dập. Sau một lúc trầm mặc, anh rít thuốc liên tục. Nhiêu Tôn nói đúng, lúc này, cho dù là loại thuốc lá ngon đến mấy, vào miệng anh vẫn cứ đắng chát.
Mọi sự sâu nặng tình cảm của cổ nhân đều đã được trút bầu vào những con chữ đơn giản ấy.
Dẫu sinh, dẫu tử, dẫu biệt ly – Đã cùng thề nguyện mãi bên nhau – Tay nắm tay ta cùng hẹn ước – Sống mãi bên nhau đến bạc đầu…Một khi đã yêu là sống chết không chia lìa, đây là lời hứa giữa hai chúng ta.
Cô đang oán sao?
Oán anh nuốt lời hứa tình yêu.
Lúc trước khi Thai Quốc Cường mất mạng tại phủ Thân vương, cô đã dựa vào lòng anh và nói: Nguyễn Anh tương tư một người đàn ông cả cuộc đời, lẽ nào bao năm qua bà ấy không gặp được ai tốt hơn Ngô Trùng sao?
Anh ôm cô và nói: Có lẽ đó là lời hứa, lời hứa hẹn tình yêu. Trên đời này có biết bao nhiêu người, nhưng khi em đã dốc cạn tình cảm để yêu một người thì không còn nghĩ tới ai khác nữa.
Nếu chúng ta chia xa, anh cũng sẽ mãi mãi nhớ em sao?
Anh sẽ mãi mãi nhớ em, nhưng chúng ta sẽ không chia xa.
Trái tim Lục Đông Thâm đau như dao cắt.
Có lẽ, khi nói câu này, cô đang đứng bên khung cửa sổ sát sàn. Bên ngoài là cảnh thu tiêu điều, trong mắt cô cũng chỉ là một màu xám xịt. Sau đó cô đã nói: Chuyện tình yêu chính là dù sống dù chết vẫn bên nhau.
“Sau này đừng đến nữa.” Nhiêu Tôn nói một câu: “Tôi biết khiến anh phải đi đến bước này chắc chắn đã gặp một tình huống không thể kiểm soát. Thế nên, vì Hạ Trú, anh đừng đến nữa. Hơn nữa, đây cũng là hy vọng ban đầu của anh.”
Hôm đó Nhiêu Tôn nộ khí bừng bừng xông vào Skyline, thật sự đã mang ý định tẩn cho Lục Đông Thâm một trận. Lục Đông Thâm không né không tránh, càng không đánh trả, cứ thế nhận cú đấm của anh ấy.
Sau đó nói với anh ấy: Nhiêu Tôn, tôi cần mượn thế của cậu.
Nhiêu Tôn hỏi anh: Thế là ý gì?
Lục Đông Thâm nói: Bảo vệ Hạ Trú.
Hôm đó hai người họ không nói chuyện quá nhiều. Hai tập đoàn tuy đang có dự án hợp tác chung nhưng bên ngoài nhìn vào nghĩ sao cũng thấy là những đối thủ cạnh tranh. Vũng nước Lục Môn sâu đến đâu, tuy rằng Nhiêu Tôn không phải người trong cuộc nhưng cũng thể cảm nhận được từ cái nhíu mày rất sâu của Lục Đông Thâm.
Từ đầu tới cuối, thật ra Lục Đông Thâm chỉ nói với anh ấy hai câu. Nhiêu Tôn thu lại nắm đấm, nhìn Lục Đông Thâm rất lâu rồi nói: Hiểu rồi. Nhưng Lục Đông Thâm, anh phải suy nghĩ thật kỹ, một khi quyết định là không được hối hận.
Đều là những người thông minh, câu nói này ngược lại trở nên đơn giản.
Lục Đông Thâm trầm mặc
một lúc lâu, cũng không nói là đồng ý hay không đồng ý. “Cô ấy cần phải về Thương Lăng.”
Nhiêu Tôn bóp mạnh nửa điếu thuốc còn lại, nhìn chằm chằm Lục Đông Thâm với vẻ nực cười: “Cả nhà họ Nhiêu chính là một chiếc thùng sắt không kẽ hở. Ba năm trước, việc Hạ Trú từng làm cho nhà họ Nhiêu, anh xem khi đó có mấy ai biết? Đừng nói là bảo vệ một con người, chỉ riêng việc muốn giữ bí mật đã đơn giản rồi.”
Lục Đông Thâm nhìn thẳng vào mắt anh ấy, cũng nở một nụ cười nửa chính nửa tà: “Nhiêu Tôn, cụm từ ‘nhất cự ly nhì tốc độ’ này chưa bao giờ thích hợp với cậu đâu. Trước kia không thích hợp, bây giờ lại càng không thích hợp.”
Nụ cười của Nhiêu Tôn khựng lại trên gương mặt. Rất lâu sau, anh ấy vẫn còn ngượng ngập, muốn phản bác nhưng nhất thời không biết nên phản bác gì. Quả nhiên, Lục Đông Thâm này nói câu nào cũng có thể chèn cho người ta vào đường cùng, một chiêu trí mạng.
Anh ấy rít mạnh một hơi thuốc rồi phả ra hùng hổ, để giải tỏa những bí bách trong lòng. Bây giờ, chính anh ấy cũng cảm thấy điếu thuốc này đắng rồi.
“Chuyện của Tưởng Tiểu Thiên là sao?” Nhiêu Tôn bực dọc.
So với sự khó chịu của anh ấy, Lục Đông Thâm lại khá nhàn nhã: “Một vài sản nghiệp trước kia của Đàm Diệu Minh tại quận Quan Dương vẫn đang do tôi nắm giữ.”
Nhiêu Tôn hiểu ngay lập tức, nheo mắt quan sát Lục Đông Thâm: “Tôi phát hiện ra anh đúng là người thích đánh trâu cách núi đấy, không cái gì không sử dụng đến.”
“Tôi ngược lại mong muốn cậu cho rằng đây là biểu hiện của một người biết nhìn ra trông rộng.”
Nhiêu Tôn không muốn thừa nhận, nhưng buộc phải thừa nhận.
Anh ấy nghiến răng, dập tắt điếu thuốc trong tay rồi thẳng thừng xuống xe.
“Tôn thiếu đi cẩn thận.”
Cửa xe vừa được nâng lên thì Nhiêu Tôn quay lại, gõ gõ lên kính. Lục Đông Thâm lại hạ bên cửa sổ đó xuống, nhìn Nhiêu Tôn.
“Tôi không mang di động và ví tiền.” Nhiêu Tôn giơ tay về phía anh: “Cho tôi tiền bắt xe.”
“Tôi nợ cậu à?”
Nhiêu Tôn ngang nhiên: “Đương nhiên là anh nợ tôi rồi. Đêm hôm tôi vì ai phải vất vả bận rộn? Anh không biết xấu hổ à? Bỏ tiền ra!”
Lục Đông Thâm từng gặp người mặt dày nhưng cũng chưa thấy ai mặt dày như vậy. Anh vốn dĩ định ra khỏi cửa lớn nhà họ Nhiêu thì ném cậu ta xuống, chính cậu ta sống chết ngồi ỳ trên xe, bắt anh lái ra chỗ xa thế này. Bây giờ còn phải bắt xe quay về, rảnh quá chứ còn gì nữa?
Đúng là chọc phải một con quỷ sống.
Anh rút ví ra.
Nhiêu Tôn thò đầu vào thấy trong ví Lục Đông Thâm có một xấp tiền. Anh ấy nhìn chỗ tiền đó, quan sát… sau đó đón lấy 20 tệ mà Lục Đông Thâm đưa.
Nhiêu Tôn suýt nữa nôn ra máu: “20 tệ? Thiếu gia Lục Môn ơi, 20 tệ?”
“Đủ tiền mở cửa taxi rồi mà.” Lục Đông Thâm nhìn anh ấy cực kỳ nghiêm túc: “Kiếm tiền không dễ đâu, Tôn thiếu.”
Một giây sau, Nhiêu Tôn định chui lại vào xe nhưng suy nghĩ ấy vừa xuất hiện thì “cạch” một tiếng, Lục Đông Thâm đã khóa cửa xe lại.
Nhiêu Tôn thầm rủa anh trăm ngàn lần trong bụng. Thời buổi này muốn moi tiền từ ví người khác ra quả nhiên không dễ dàng.
Thấy anh định cho xe chạy, Nhiêu Tôn lại “này” một tiếng. Lục Đông Thâm gác một tay lên vô lăng: “Lại sao nữa?”
Nhiêu Tôn gác cánh tay lên cửa xe, hắng giọng: “Nể tình anh từng cứu tôi một mạng tôi nhắc nhở anh, vạn sự phải cẩn trọng.”
Lục Đông Thâm không ngờ Nhiêu Tôn lại nói câu này, sững người giây lát rồi nói: “Cảm ơn nhé.”
“Cảm động lắm phải không?” Nhiêu Tôn cười thân thiện, rồi chìa tay ra với anh: “Cảm động thì cho thêm ít đi.”
Lục Đông Thâm cười mà như không cười, rút ví ra, lập tức nhét tiền vào tay Nhiêu Tôn, sau đó cưỡng ép đóng cửa sổ lại, nhấn ga vọt đi.
Nhiêu Tôn cúi đầu nhìn tay mình, 5 tệ.
“Lục Đông Thâm, đồ bủn xỉn!”