Về sau, Tưởng Ly mới biết "xảy ra chuyện rồi" mà Cảnh Ninh nói trong điện thoại là chuyện gì.
Ban đầu là cơn mưa tuyết mùa xuân của đợt rét ngược, ngay sau đó lại là mưa gió sấm chớp. Sau một cơn mưa rào như thác đổ, mùa xuân của Thương Lăng đã thật sự lộ ra hình dáng.
Trên cành cây ánh lên sắc hồng, anh đào đã nở.
Nhiệt độ đã tăng lên, nhiệt độ mấy hôm trước còn lạnh tới mức chỉ có thể mặc áo dạ, mới chớp mắt đã chỉ cần mặc một chiếc áo khoác ngắn là được. Thương Lăng nhiều lan, nhất là thành cổ, các khu vườn trong các nhà kề sát nhau đa phần là ngọc lan. Mùa này nó không nở hoa, nhưng vẫn xanh mướt cành lá, gió thổi qua vẫn tản mát một mùi hương nhẹ nhàng.
Nở rực rỡ nhất chỉ có mộc lan, nụ hoa to như cái bát, có màu trắng, màu tím, màu đỏ, rực rỡ tầm mắt. Mộc lan được trồng hai bên đường, xét về mùi hương thì không nồng đậm bằng ngọc lan, lại gần ngửi cũng vẫn thanh toát, thích hợp để ngắm nhìn.
Tưởng Tiểu Thiên dẫn theo mấy người đám Răng trắng ngồi dưới tầng một Lâm khách lầu chờ đợi, đi đi lại từng bước, khiến đám Răng trắng nhìn mà chóng cả mặt.
Đại Phi uống no nước, vuốt khóe miệng: "Tưởng gia của chúng ta chưa bao giờ dậy muộn như vậy, có cần lên gọi chị ấy không?"
Đám Răng trắng đồng loạt nhìn về phía Tưởng Tiểu Thiên.
Tưởng Tiểu Thiên da đầu căng ra, liên tục xua tay: "Đừng đừng đừng, anh không dám đâu, mấy đứa ai chán sống thì cứ đi lên gác."
Mặt béo hai mắt tròn xoe, long lanh hỏi: "Tiểu Thiên, hôm qua gia của chúng ta thật sự bị Lục tổng giải quyết hả?"
Tưởng Tiểu Thiên nhe răng nhìn Mặt béo, biểu cảm cười sung sướng trên nỗi đau của người khác này là có ý gì? Phẩm chất gì?
Nghĩ như vậy, cậu kéo một chiếc ghế ngồi ra đối diện Mặt béo, đập mạnh lên bàn: "Đó là chuyện chắc chắn rồi! Anh nói mà biết..." Tưởng Tiểu Thiên khoa chân múa tay, chỉ vào bàn trà chếch góc đối diện: "Đó, chính là cái bàn đó, Tưởng gia của chúng ta bị đè xuống áp chế như một chú gà con. Cậu bảo làm sao anh dám đứng nhìn? Anh chạy đi rất xa rồi mà vẫn nghe được tiếng bàn ghế cọt kẹt, củi khô gặp lửa đó."
"Tôi nói hai cậu..." Đầu hổ nhíu mày: "Người chịu ức hiếp là Tưởng gia của chúng ta đấy!"
Đại Phi tiến lên, chân thành vỗ vai Đầu hổ: "Cậu ấy à, quá ngây thơ."
"Làm sao chứ?"
"Tưởng gia có nói thế nào đi nữa cũng chỉ là con gái, lẽ nào thật sự phải sống giữa đám đàn ông chúng ta cả đời này? Cậu xem ở Thương Lăng, những người tầm tuổi gia của chúng ta, có ai không chồng con cả rồi? Người đàn ông nào khắc chế được gia, tôi rất khâm phục."
Đầu hổ nhìn Đại Phi với vẻ bàng hoàng: "Vậy cũng không thể cưỡng ép được? Vả lại, làm sao mấy cậu biết Tưởng gia thích lấy chồng sinh con? Nếu chị ấy có mong muốn ấy thì còn về Thương Lăng làm gì? Còn thu nạp người của Ấn Túc Bạch rồi mà?"
Nói rồi, cậu ta hất hằm ra ngoài cửa sổ: "Không nhìn thấy đám người của Ấn Túc Bạch đều đến cả rồi sao?"
Tưởng Tiểu Thiên xoay người, quay mặt về phía Đầu hổ rồi lắc lư cái đầu: "Cậu thì hiểu cái quái gì về chuyện tình cảm. Nói thế này đi, Tưởng gia nhà chúng ta và vị Lục tổng ấy chính là dù có gãy xương thì gân cốt vẫn liền, trong lòng có nhau, làm sao cắt đứt được. Mấy người biết Tưởng gia cũng đâu phải ngày một ngày hai. Ngoài Lục tổng, cậu thấy chị ấy đã từng chịu khuất phục trước người đàn ông nào chưa? Cho dù là lúc Đàm gia còn sống thì cũng không "hàng phục" được Tưởng gia. Lục tổng đối với Tưởng gia chính là... ấy, gọi là cái gì nhỉ?"
"Nắm chắc!" Mặt béo nói.
Tưởng Tiểu Thiên vỗ mạnh vào đầu: "Đúng rồi! Chính là từ này. Có thể nắm chắc được Tưởng gia, chỉ có Lục Đông Thâm."
"Nhưng mà, nếu tình cũ cháy lại, thì sao hôm qua Lục tổng lại bỏ đi?" Đầu hổ vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Đại Phi bá vai Đầu hổ, vẻ phóng khoáng: "Đi rồi cũng không sợ, quan trọng nhất là Lục tổng để lại mầm mống! Mặc kệ hai người họ giận dỗi nhau ra sao, chỉ cần có mầm mống là có hy vọng."
"Mầm mống gì?" Mặt béo nhíu mày.
Đại Phi vỗ cái bộp vào đầu Mặt béo: "Ngốc hả! Là con đó! Chỉ cần Tưởng gia của chúng ta có thai, có rắn đến đâu cũng không thể không nhận cha đứa trẻ đúng không? Vả lại, Lục tổng có thân phận gì? Anh ấy có thể để mầm mống của mình lưu lạc bên ngoài sao? Anh ấy chắc chắn sẽ..."
"Khụ khụ!" Tưởng Tiểu Thiên bỗng nhiên ho mấy tiếng, quét mắt nhìn về phía sau lưng Đại Phi, nháy mắt với cậu ấy.
Đại Phi thông minh cỡ nào, nghĩ ngay tới chuyện mình đang đứng quay lưng về phía cầu thang, chợt giật mình, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: "Tóm lại dù có thế nào, Tưởng gia cũng là bầu trời của chúng ta! Chúng ta không thể để Tưởng gia chịu tổn thương, phải bảo vệ chị ấy, yêu thương chị ấy!"
Mặt béo ù ù cạc cạc: "Chẳng phải đang nói Tưởng gia mang thai sao..."
Một giây sau, đầu cậu ấy đã bị Đại Phi đánh mạnh một cái, nhưng ngay sau đó gáy của Đại Phi cũng lãnh nguyên một chưởng.
Đại Phi lập tức quay đầu, ôm đầu cười trừ với Tưởng Ly: "Gia, gia... chị xem, chẳng phải em đang làm tổng
động viên cho mọi người sao?"
Tưởng Ly trừng mắt với cậu ấy, rồi quét mắt về phía Tưởng Tiểu Thiên.
Cô bất chợt nhìn thấy bàn trà phía đối diện, cảnh tượng chiều hôm qua lại hiện ra trong đầu óc. Cơn tức trong lòng đột ngột dâng lên, trong cơ thể cũng tựa như có một dòng chảy xiết bất ngờ lao tới, bên tai dường như vẫn còn vọng lại hơi thở trầm và nóng rực của Lục Đông Thâm.
Nếu không có cuộc điện thoại đó, với tính khí của Lục Đông Thâm, cô chắc chắn không thoát khỏi một màn tình cảm.
Cô nói lời tàn nhẫn, Lục Đông Thâm cũng đã nghe lời tàn nhẫn.
Lúc đó anh đã im lặng bao lâu cô không tính được, chỉ biết là rất lâu, cứ giữ nguyên tư thế ngồi như thế nhìn cô. Cuối cùng, anh giơ tay xoa đầu cô, khẽ nói một câu: "Bé con, hòa rồi."
Sau khi anh rời đi, cô ngồi nguyên ở chỗ cũ rất lâu, nghĩ tới hành vi của anh, nghĩ tới lời nói của anh, sau đó mới phát hiện đôi tay của mình thật ra vẫn đang run rẩy.
Tưởng Tiểu Thiên không biết Tưởng Ly đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy cô cứ nhìn chòng chọc về phía này rất đáng sợ. Cậu lập tức đứng lên chuyển đề tài, chỉ tay ra bên ngoài: "Ấn Túc Bạch đã dẫn theo người, đợi khá lâu rồi."
Mới chỉ có một ngày, Ấn Túc Bạch đã chịu xuất hiện trước cửa Lâm khách lầu, điều này khiến Tưởng Ly rất kinh ngạc.
Anh ta dẫn theo khoảng hơn mười anh em qua, đứng thành một hàng thẳng tắp sau lưng Ấn Túc Bạch. Thấy Tưởng Ly đi ra, câu đầu tiên của Ấn Túc Bạch chính là: "Tưởng gia, đây là những người quản việc bên dưới tôi, sau này tôi và các anh em đều nghe cô sai bảo."
Nhìn người không thể trông mặt bắt hình dong, ấn tượng tốt của Tưởng Ly về Ấn Túc Bạch lại tăng thêm một bậc. Đừng tưởng anh ta là một người thô lỗ độc ác, nhưng quả thật rất giữ chữ tín, thẳng thắn và dứt khoát.
Hôm nay anh ta chịu dẫn theo những người lo việc của mình đến, cũng có nghĩa là hơn bốn ngàn anh em của anh ta đều cam tâm tình nguyện làm việc cho cô. Sau này Thương Lăng không còn phân biệt người của Đàm Diệu Minh hay người của Ấn Túc Bạch nữa, tất cả đồng tâm hiệp lực, cùng bảo vệ cho sự phát triển của Thương Lăng.
Sau khi mời đám người của Ấn Túc Bạch vào Lâm khách lầu, Tưởng Tiểu Thiên và mọi người cũng xóa bỏ hiềm khích cũ, chủ động rót trà. Sau đó, Tưởng Ly cũng nói rõ việc thu lại Meet và sắp xếp nhân sự sau này ở các địa điểm.
Tất cả các địa điểm đều được thu mua theo giá chiết khấu thị trường, Ấn Túc Bạch nhận được tiền còn Tưởng Ly lấy lại quyền quản lý. Cô không chiếm chút hời nào của Ấn Túc Bạch, khiến anh ta thật sự kính phục.
"Trước kia có một số anh em không có công việc nghiêm chỉnh, tôi đã có sắp xếp. Một bộ phận có thể vào mấy địa bàn của Đàm gia để làm, một bộ phận có thể vào làm trong nhà máy năng lượng mới mở tại Thương Lăng. Có hơi mệt một chút, nhưng chí ít dựa vào sức của mình để kiếm tiền, khi tiêu cũng thoải mái yên tâm hơn." Tưởng Ly nói với Ấn Túc Bạch: "Chúng ta một không phải xã hội đen, hai không phải cường hào ác bá, đừng kéo theo đám anh em rồi hủy hoại nửa đời sau."
Ấn Túc Bạch và mười mấy quản lý nghe xong đều sững người. Rất lâu sau, Ấn Túc Bạch mới có phản ứng, kích động đến co giật cơ mặt lại. Anh ta đứng lên, mười mấy quản lý thấy vậy cũng lần lượt đứng cả.
Ấn Túc Bạch vừa kích động vừa cảm kích Tưởng Ly: "Tưởng gia, tôi thay mặt các anh em cảm ơn ân tình của cô. Từ nay về sau, chúng tôi chỉ làm trâu làm ngựa cho cô!"
Các quản lý khác cũng hành lễ.
Tưởng Ly không ngăn cản họ, lướt mắt nhìn mọi người rồi bình tĩnh nói: "Nếu mọi người đều chịu nghe lời tôi thì tôi có một yêu cầu."
Tất cả đều nhìn Tưởng Ly.
"Từ nay về sau, bất kỳ ai cũng không được phép gọi tôi là Tưởng gia. Mọi người có thể gọi thẳng tên tôi, hoặc kính trọng tôi thì gọi tôi là Tưởng cô nương."
Thu được Ấn Túc Bạch, lấy lại tất cả địa bàn, coi như cô đã có lời với Đàm gia rồi. Thời thế đã khác, Thương Lăng không cần gia nữa, từ nay về sau, cô chính là Tưởng Ly, chỉ là Tưởng Ly.
~Hết chương 387~