Về đêm, Nhiêu Tôn mang theo rượu tới Lâm khách lầu.
Ai cũng nói thời tiết sau lập xuân giống như mặt của trẻ nhỏ vậy, nói thay đổi là thay đổi, mùa xuân của Thương Lăng chính là như vậy. Mấy hôm trước tuyết còn bay rợp trời, vào phòng cũng phải đốt lò sưởi nóng rực. Vậy mà chỉ sau một cơn mưa xuân, gió về đêm đã ấm áp hơn, nếu ngửi kỹ, trong làn gió đêm ấy còn có một mùi hương hoa mùa xuân thơm nhẹ nhàng.
Lúc không đốt lò sưởi, Tưởng Ly thích đặt một số loại gỗ như gỗ thông hay trắc bạch ra bên ngoài, một là trông rất đẹp, hai là mùi hương của tùng bách tươi mới dài lâu. Thời gian lâu dần, trong phòng thường toát lên một mùi hương tự nhiên và thanh cao.
Phù Dung đã đến Lâm khách lầu trước Nhiêu Tôn từ lâu. Mấy ngày nay cô ấy thường chọn những lúc không có người để qua nói chuyện với Tưởng Ly. Trong lòng Phù Dung, có lẽ luôn tồn tại một chút tự ti.
Đây cũng là nguyên nhân sống chết gì Tưởng Ly cũng phải giành địa bàn về từ tay Ấn Túc Bạch. Trước đó khi bắt gặp Phù Dung ở Meet cô đã rất ngạc nhiên. Meet là nơi những kẻ nhàn rỗi trong xã hội đều có thể tự do ra vào, sao có thể so sánh với Hoàng Thiên? Một nhân vật trụ cột bị Ấn Túc Bạch giữ ở Meet, ép cô ấy múa hát làm vui. Bên dưới có người biết cô ấy, ai nấy đều nói những câu khó nghe: Còn tưởng ở Hoàng Thiên nữa chứ? Nói trắng ra chẳng phải vẫn là gái cao cấp sao?
Trên người Phù Dung chỗ xanh chỗ tím. Về sau Tưởng Ly mới biết, sứ mệnh thật sự của Phù Dung là tiếp Mark. Gã đàn ông sức vóc to cao, hocmorne nam giới trong người lúc nào cũng bừng bừng ấy, mỗi lần đánh thắng trở về, người chịu tội chính là Phù Dung.
Khi hỏi Mark có giống những người đàn ông khác chà đạp cô ấy không, Phù Dung lắc đầu nói: Vậy thì không, Mark là người có khao khát chiếm hữu rất mãnh liệt. Sau khi đi theo hắn, hắn cũng không để chị múa hát làm trò trong Meet nữa. Bình thường, những người đàn ông xung quanh nhìn chị hơi lâu một chút, hắn cũng không hài lòng.
Nghe được câu nói này, Tưởng Ly chợt xao động trong lòng, một suy nghĩ giống như ngọn lửa còn hơi yếu từ từ bùng lên.
Phù Dung ngồi bên cạnh cửa sổ thở dài, trong tay cầm tách nước thay trà mà Tưởng Ly đã pha sẵn, ánh mắt mông lung như phủ sương: "Sau khi Đàm gia gặp chuyện, đám Thanh Chi đã rời khỏi Thương Lăng rồi. Người trẻ tuổi thì đi nơi khác, ai không muốn vật lộn trong nghề này nữa thì đều về quê cả. Khoảng thời gian đó, chị từng nghĩ đến chuyện chết. Tuy rằng trước kia danh tiếng cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng sau khi bị đám người của Long Quỷ chà đạp, cuộc sống càng buồn bã hơn. Chị tới Quảng Châu, từng làm việc trong địa bàn của Ấn Túc Bạch, không ngờ thế nào lại bị hắn dẫn về Thương Lăng. Mark là cây hái tiền của hắn. Lúc đó hắn kéo chị và một đám các cô gái lên cho Mark chọn, Mark đã chọn chị..."
"Về con người của Mark, chị cũng không thể nói rõ được. Nói trắng ra thì quan hệ giữa chị và Mark chính là quan hệ giường chiếu, đối xử tốt hay tệ với chị, chị cũng không có tư cách yêu cầu. Loại đàn bà như chị, sống được ngày nào hay ngày ấy thôi."
Khi Tưởng Ly nghe thấy cô ấy nói câu này thì cũng đang quan sát những vết bầm tím khắp người cô ấy. Không phải vết đánh, nói trắng ra là dấu vết để lại khi đối phương quan hệ quá mạnh bạo. Tưởng Ly cũng chẳng xa lạ gì với chúng. Có mấy lần sau khi say rượu, Lục Đông Thâm cũng không biết nặng nhẹ, hôm sau tỉnh dậy, trên người cô ít nhiều cũng có chỗ tím bầm hoặc đỏ rực.
Cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong cửa hàng lông và da ở chếch đối diện có một bóng dáng vạm vỡ. Hướng của anh ta vừa hay nhìn được sang phía Lâm khách lầu. Sau khi bắt gặp ánh mắt Tưởng Ly, người đàn ông đó lại giả vờ đang lựa đồ.
Phù Dung vẫn đang huyên thuyên không dứt, hồi tưởng lại quãng thời gian còn Đàm gia nên không nhìn về phía này. Tưởng Ly quay về, suy nghĩ nhỏ bé ban nãy càng trở nên sắc nét.
"Con người không thể quay đầu nhìn lại quá khứ." Tưởng Ly nói: "Bây giờ chị về Hoàng Thiên cũng rất tốt. Bây giờ Hoàng Thiên đã mở cửa làm ăn đàng hoàng. Nhưng dù sao quá khứ vẫn còn đó, người ra người vào đều là những kẻ giàu có sang trọng. Chị có kinh nghiệm làm ở Hoàng Thiên, giỏi đối phó với mấy kẻ đó. Có chị giúp đỡ Ngũ ca cùng quản lý Hoàng Thiên, em cũng yên tâm."
Sao Phù Dung không hiểu Tưởng Ly đang cố tìm cách giúp mình tìm một con đường
sau này ổn định và vững vàng? Dĩ nhiên trong lòng cô ấy rất cảm kích, nhưng cũng hiểu Tưởng Ly là người không thích nghe lời cảm ơn, nên đành giữ lại phần cảm kích này trong lòng, chỉ đợi sau này có cơ hội báo đáp.
"Phù Dung, em hỏi chị, sau khi chị về Hoàng Thiên, Mark có qua làm phiền chị không?"
Phù Dung lắc đầu: "Đúng là có gọi điện thoại mấy lần, bắt máy lên thì lại không nói gì."
"Chị không nhớ anh ta?" Tưởng Ly bất ngờ hỏi câu này.
Làm Phù Dung bất ngờ run cả tay, nước bắn ra ngoài không ít.
"Tưởng Ly! Em muốn chết hả, câu hỏi đáng đánh như vậy mà em cũng hỏi ra được! Sao chị có thể nhớ anh ta? Em có thể kéo chị ra khỏi bàn tay anh ta, chị thật sự nằm mơ cũng cười."
Đây mới là Phù Dung, thẳng thắn chân thật, lúc giận dữ làm nũng lại chỉ mặt gọi tên của cô ra. Tưởng Ly cảm thấy, vẫn nhìn thấy một Phù Dung như vậy quen mắt hơn.
Cô lại đánh mắt nhìn sang cửa hàng bên đường, người đàn ông đó vẫn mải miết nhìn về phía này, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt Tưởng Ly, bất ngờ run tay, miếng da trong tay liền rơi xuống đất. Ông chủ xót hàng vội vàng nhặt lên phủi bụi, người đàn ông kia liên tục xin lỗi.
Tưởng Ly mím môi cười khẽ, nói một câu đầy ý tứ: "Chị không nhớ người ta, nhưng người ta thì chưa chắc."
Khi Nhiêu Tôn tới, Tưởng Ly và Phù Dung đã nói chuyện gần xong. Thấy Nhiêu Tôn, Phù Dung cũng đứng lên ra về, thậm chí chào hỏi còn không buồn nói.
Ấn tượng của Phù Dung về Nhiêu Tôn chung quy vẫn dừng lại tại cái hôm ở Hoàng Thiên, thế nên rất sợ anh, dĩ nhiên không dám ở lại lâu. Trước khi ra cửa, cô ấy còn kéo Tưởng Ly qua, hạ thấp giọng nói: Thật ra dù là Nhiêu Tôn hay Lục Đông Thâm, họ đều là một loại người. Tính cách của em phóng khoáng, không thích bó buộc, vẫn không nên quá gần gũi với họ là hơn.
Khi cô quay vào, Nhiêu Tôn đã sắp xong chén rượu.
Mùi rượu rất thơm, nồng nàn đậm đà. Tưởng Ly vẫn luôn tin rằng, loại rượu có thể làm hài lòng cái miệng của Nhiêu Tôn, đều là rượu ngon. Anh lại mang đến vài món nhắm, nhìn hình thức bên ngoài đúng là rất khá, thành công làm Tưởng Ly thèm thuồng.
"Cứ để một người mãi mãi sợ anh như vậy có ổn không?" Tưởng Ly ngồi xuống, lau qua tay rồi vội vàng cầm ly lên nhấp một ngụm rượu ngon.
Nhiêu Tôn đưa đũa cho cô: "Anh tính toán làm gì với một cô gái? Thích nghĩ thế nào thì nghĩ."
Tưởng Ly bĩu môi, chiếc đũa trong tay chỉ về bàn tiệc rượu đầy ắp: "Sao hôm nay lại có nhã hứng thế này?"
Nhiêu Tôn nói: "Cũng chẳng phải nhã hứng gì, chẳng phải em thèm rượu bên ngoài sao? Anh bảo người mang một ít đến. Ngoài ra, anh sắp phải đi nước ngoài rồi, nhanh cũng mười ngày mà lâu thì cả tháng, coi như để em tiễn anh."
"Ra nước ngoài?" Tưởng Ly tỉ mỉ ngâm cứu mấy chữ này: "Dương Viễn đi rồi, anh cũng đi?"
Nhiêu Tôn với tư cách là người quản lý Hoa Lực, việc bay đi khắp nơi là chuyện cơm bữa. Quãng thời gian sống ở Thương Lăng này của anh coi như đã là kỳ tích rồi. Về lý mà nói, Tưởng Ly chẳng qua để tâm, nhưng hôm nay cô cứ cảm thấy có chuyện gì đó.
Nhiêu Tôn ngẫm ra được ý tứ phía sau của cô, bật cười, nói thẳng: "Dương Viễn bay đi là đi theo Lục Đông Thâm. Anh thì khác, ở bên châu Âu có một dự án hợp tác kéo dài một thời gian rồi, anh phải đích thân bay qua ký kết."
Thì ra...
Tưởng Ly không nói gì, chỉ cúi đầu uống rượu.
"Rượu này bốc chậm đấy, em uống từ từ thôi." Nhiêu Tôn nhắc nhở.
Đúng là bốc chậm, một người uống được như Tưởng cô nương mà sau vài cốc xuống bụng, đầu óc đã hơi quay cuồng. Cũng may Nhiêu Tôn liên tục bắt cô ăn thêm, nếu không bụng rỗng càng nhanh say.
Trong mơ màng, cô nghe thấy Nhiêu Tôn lẩm bẩm: "Bình thường không ăn uống cho tử tế, lừa em ăn một bữa có dễ dàng không? Còn phải bỏ ra hơn chục ngàn mua rượu ngon."
Tưởng Ly vừa ăn vừa cười, thật ra bên trong đang rất ấm áp...
~Hết chương 389~