Khi đi vào trong sân, Tưởng Ly cảm thấy đôi chân mình đang run lên, bàn tay cũng lập cập rất dữ. Cô không biết mình đang sợ hãi chuyện gì, cũng không biết mình đang kỳ vọng điều gì. Tóm lại, trái tim cô cứ nảy lên nảy xuống cực kỳ bất an.
Cô không còn tâm trí nhặt chỗ dược thảo rơi đầy dưới đất, cứ loạng choạng lảo đảo như người say rượu.
Cô vừa vén rèm lên, đúng lúc Tưởng Tiểu Thiên từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy Tưởng Ly, cậu sững lại giây lát, sau đó lắp ba lắp bắp nói: "Cô... Cô nương..."
Sau cú chạm mặt đó, Tưởng Ly bất chợt hoàn hồn, túm chặt lấy cổ áo Tưởng Tiểu Thiên, khiến Tưởng Tiểu Thiên sợ hãi đến trắng bệch cả mặt.
"Ở đâu vậy?" Hơi thở của cô trở nên gấp gáp.
"Á? Dạ..."
"Người ở đâu rồi?" Tưởng Ly hơi cao giọng.
Phải nói có lúc cho dù không có quan hệ huyết thống cũng vẫn có thần giao cách cảm. Câu nói của Tưởng Ly không quá rõ ràng, nhưng Tưởng Tiểu Thiên hiểu ngay trong khoảnh khắc, chỉ tay lên gác.
Nơi ở này, lúc Đàm Diệu Minh còn sống, Tưởng Ly thường xuyên quay về ở, nhưng thực tế nó giống nơi làm việc của cô hơn. Có không ít những mùi hương hiếm có đều được chế tạo và xây dựng lại tại nơi này. Về sau, không ít nguyên liệu đều được chuyển tới Bắc Kinh.
Chỗ này không to bằng phòng thí nghiệm ở Bắc Kinh, diện tích cũng không bằng một nửa nơi đó, nhưng chiến thắng ở điểm phong cảnh như tranh.
Nó nằm ẩn sâu trong khe núi rừng trúc, có thể ngắm nhìn đỉnh núi cao chót vót, cũng có thể chèo thuyền trên mặt hồ. Nó được xây chủ yếu bằng trúc, cao hai tầng. So với nhà trúc của dân tộ Thái, thì căn nhà trúc này của Tưởng Ly đã bỏ đi một tầng dùng làm tầng nuôi súc vật trên cao, chuyển thành một mặt lát đầy đá vũ hoa*, hiên nhà hình chữ bát, để tiện không tích nước mùa mưa. Kết hợp với sân vườn, cả nhà thể hiện kết cấu lồi.
*Một loại đá tròn nhỏ sáng bóng, có vân và màu sắc sặc sỡ, có nhiều ở Nam Kinh.
Tầng một có phòng khách, nhà bếp, không gian bên mé trái độc lập, bình thường dùng để trữ một số nguyên liệu cần dùng. Không gian bên tai phải là một phòng thiền, không lớn, nhưng quanh năm vấn vít một mùi hương thơm nhẹ, kết hợp với mùi trúc thơm khắp nhà lại càng tạo nét thanh nhã rất riêng.
Tầng hai chủ yếu là khu nghỉ ngơi, có một gia phòng ngủ rộng khoảng 30 mét vuông nằm ở trong cùng, không gian còn lại chính là phòng sách và phòng thí nghiệm.
Thế nên, Tưởng Tiểu Thiên chỉ cần chỉ lên như vậy là Tưởng Ly hiểu ngay. Cô bỏ tay khỏi cổ nó, đẩy sang bên cạnh, không nói không rằng lập tức đi lên gác.
Chân cô vẫn còn run, thậm chí là hơi bị chuột rút, nhưng động tác nhanh hơn không ít, Tưởng Ly gần như nhảy lên tầng. Sự thần giao cách cảm của Tưởng Tiểu Thiên mất linh, thấy Tưởng Ly như vậy, trong lòng cậu không yên tâm, vội theo sau giải thích.
"Cô nương, chị tuyệt đối đừng trách em, cũng đừng giận em. Không phải em để họ vào đây đâu, thật ra là tình hình của Lục tổng rất đặc biệt, anh ấy..."
Trong lúc ấy, Tưởng Ly đã đi tới cửa phòng ngủ. Tốc độ vũ bão khựng lại trước cửa phòng. Cô đặt tay lên nắm đấm cửa, khiến Tưởng Tiểu Thiên cũng im bặt trong giây lát, không dám tiếp tục lải nhải.
Tưởng Tiểu Thiên nói, tình hình của Lục tổng đặc biệt.
Nhiêu Tôn nói, em phải chuẩn bị tâm lý.
Dương Viễn lẳng lặng quay về Mỹ, giữa chừng không có chút tin tức gì, bây giờ lại bất thình lình trở lại đây.
Tưởng Ly nắm chặt tay nắm cửa, mím môi lại thành một đường thẳng, nhất thời cảm thấy khó thở khó chịu, đầu óc căng thẳng choáng váng.
Tưởng Tiểu Thiên đứng bên cạnh cô không dám thở mạnh.
Dù sao thì chính cậu đã cho người ta vào đây mà chưa hỏi ý kiến của cô.
Khoảng thời gian này, cô nương nhà cậu bình thản một cách kỳ lạ, bình thản tới mức máu lạnh. Cậu bắt đầu hoài nghi, phải chăng cô đã hoàn toàn quên đi chuyện tình cảm ấy, hoặc bắt đầu chuyển sang yêu thương Nhiêu Tôn?
Việc này cũng không phải là không thể.
Tưởng Tiểu Thiên cậu tuy chưa chạy khắp trời Nam đất Bắc, nhưng cũng biết chuyện tình cảm chính là ngắn ngủi nhất thời, gặp được chứ không cầu được, thường thì người ta phải cậy nhờ một chữ "duyên".
Khoảng thời gian trở về Thương Lăng, người khác phái xa lạ duy nhất mà Tưởng Ly tiếp xúc chính là Nhiêu Tôn. Anh ấy đối với Tưởng Ly có thể nói là quan tâm tới mức chu đáo, tỉ mỉ, bên ngoài là một người đàn ông quyền thế, bên trong là người đàn ông dịu dàng, bất kỳ cô gái nào cũng khó mà không rung động. Huống hồ Nhiêu Tôn còn rất đẹp trai, hai người họ đứng cạnh nhau quả thực là trời sinh một cặp.
Vì vậy, Tưởng Tiểu Thiên không biết hành động của mình hôm nay có thỏa đáng hay không.
Cậu nuốt nước bọt, dè dặt lên tiếng: "Cô nương..."
Bả
vai thanh mảnh của Tưởng Ly hơi run lên. Cô không để tâm tới Tưởng Tiểu Thiên, bàn tay cầm lấy tay nắm cửa rất chặt nhẹ nhàng xoay...
Hôm nay trời rất đẹp. Trước khi vào núi, cô đã mở cửa phòng ngủ, thế nên lúc vào phòng có làn gió nhẹ ấm áp thổi vào, tạo thành thế đối chọi với cánh cửa hé mở, làm rung rinh chiếc chuông gió trên bệ cửa, vang những tiếng lảnh lót vụn vặt.
Mảnh rèm trắng được gió thổi tung lên.
Dương Viễn đứng ngay trước cửa sổ, chỉ mang theo một vali hành lý. Anh ấy vốn dĩ đang cúi đầu, sau khi nghe thấy tiếng chuông gió bèn nhìn ra cửa, thấy Tưởng Ly đã quay về liền đứng dậy.
Sức tập trung của Tưởng Ly lại không nằm trên người Dương Viễn.
Ở trên giường.
Trên chiếc giường chạm trổ hoa cô đã ngủ mấy năm được làm bằng loại gỗ mun tốt, đầu giường nên có tượng bạch trạch. Đây là con thú cô thích nhất, xuất phát từ "Sơn Hải kinh", tương truyền sống trên núi Côn Luân, nói được tiếng người, thông thạo vạn vật, nhưng rất ít khi xuất hiện, chỉ gặp thánh nhân tới dâng sách, có thể giúp người ta gặp dữ hóa lành.
Bởi vì bạch trạch toàn thân màu trắng, thế nên lúc điêu khắc đã được sử dụng vỏ sò dưới biển sâu và bột trân châu. Ban ngày khi ánh sáng chiêu lên sẽ trắng như tuyết. Về đêm cũng phát ra ánh sáng lấp lánh, dịu dàng như hút cả ánh trăng.
Lúc này đây, bên dưới bạch trạch có một người đang nằm, chiếm vị trí thường ngày của cô.
Quả nhiên là Lục Đông Thâm.
Anh nằm đó, nhắm nghiền mắt.
Không mặc áo vest tề chỉnh như mọi khi.
Chỉ mặc một bộ đồ ngủ ngắn tay màu trắng bạc, tựa hồ như con bạch trạch trên đỉnh đầu đang nhuộm màu cho anh vậy. Sắc mặt anh cũng trắng, thiếu máu.
Cánh tay hở ra có vết thương, được quấn băng.
Má cũng có vết thương được băng kín.
Tưởng Ly không bước lại gần một bước, chỉ đứng sững ở cửa, cảm thấy máu khắp người đang chảy ngược.
Dương Viễn có phần ngượng ngập, giống như tên trộm vào nhà bị chủ bắt tại trận vậy, anh ấy ra hiệu bằng ánh mắt cho Tưởng Tiểu Thiên.
Tưởng Tiểu Thiên lại khôi phục bản lĩnh "thần giao cách cảm", quay đầu bỏ chạy rất lẹ.
Lát sau, Dương Viễn hắng giọng: "À thì... vào trong nói chuyện đi."
Hơi thở của Tưởng Ly gấp gáp. Cô có thể ngửi được mùi thuốc khử trùng tới từ bệnh viện, mang theo cái chết, thứ mùi cô ghét nhất.
Đè nén ngọn sóng dâng lên trong lòng, cô đi vào. Dương Viễn thấy vậy vội vàng đóng cửa phòng lại.
Tưởng Ly đi thẳng tới trước giường, nhìn Lục Đông Thâm từ trên xuống, nhất thời không dám thở, sợ thật sự sẽ ngửi thấy mùi của người chết, mùi xui xẻo của tế bào đã suy yếu.
Dương Viễn thấy sắc mặt cô lạnh lẽo, có phần chưa hiểu tâm tư của cô ấy. Anh ấy tiến lên, khẽ nói: "Tưởng Ly, dù cô hận cậu ấy hay trách cậu ấy, bây giờ người cứu cậu ấy chỉ có cô thôi."
Tưởng Ly hít những hơi nhỏ, để làm dịu đi cảm giác tức thở trong lồng ngực. Cô tỉ mỉ quan sát lồng ngực của Lục Đông Thâm. Nó phập phồng ổn định, hòn đá tảng trong lòng cô ít nhiều đã được hạ xuống.
"Anh ấy sao rồi?"
Vừa nghe giọng điệu lạnh lùng của cô, Dương Viễn càng không yên tâm. Anh ấy liếm môi, thành thật báo lại: "Sau khi phòng thí nghiệm bị nổ, cậu ấy bị thương và được đưa vào phòng ICU, có mấy lần xuất hiện tình trạng ngừng thở. Về sau coi như đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm. Vết thương ngoài da thì không nhiều, nhưng cứ hôn mê mãi như vậy. Sau nhiều lần kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không ra được chứng bệnh gì. Không còn cách nào khác, tôi đành đưa cậu ấy tới tìm cô."
~Hết chương 399~