Giống như đã trải qua năm tháng bể dâu.
Tựa hồ đã cùng trời đất già đi một đời.
Dần dần, hơi thở nơi bờ môi người đàn ông đã trở về.
Từ sự công chiếm mãnh liệt tới sự triền miên dịu dàng.
Cũng dần dần, xúc giác và khứu giác của cô cũng quay lại.
Chạm được tới nhiệt độ trên từng múi cơ bắp của Lục Đông Thâm, ngửi được mùi hương từ hơi thở Lục Đông Thâm.
Tưởng Ly ngậm chặt răng, nhân lúc anh kêu hự một tiếng, cô cũng đẩy anh ra.
Lục Đông Thâm bị cô đẩy, loạng choạng lùi ra. Sau khi đứng vững, anh lấy ngón cái quẹt khóe miệng. Nhìn thấy chút máu, anh bật cười, cô gái của anh quả nhiên đủ tàn nhẫn.
"Tưởng Ly, em vốn không quên được anh."
Tưởng Ly tiến lên, nhặt gùi trúc nhét vào lòng Lục Đông Thâm, bực dọc nói: "Đúng là không quên được, sao quên được chứ? Cho dù là một con mèo, một con chó chỉ cần lượn lờ trước mắt tôi là tôi đã không quên được rồi!"
***
Tương quả đỏ được hái về để sử dụng cho Thần Tiên Ẩm.
Trước khi rời khỏi Thương Lăng, Tưởng Ly đã giao lại Thần Tiên Ẩm và cửa hàng bán trống gõ tay cho Tưởng Tiểu Thiên. Bình thường, tuy Tưởng Tiểu Thiên cứ ào ào cho xong, nhưng thật sự rất để tâm tới việc làm ăn của hai nơi này. Tưởng Ly cũng chẳng sợ nó làm ăn thua lỗ. Một là, trước kia cô cũng chẳng mong gì hai cửa hàng này phát đạt thịnh vượng; Hai là khi Đàm Diệu Minh còn sống, anh ấy cũng đã đích thân chỉ dạy Tưởng Tiểu Thiên các cách thức làm ăn.
Việc làm ăn của tiệm bán trống chung quy vẫn tương đương với lúc cô còn bán, còn Thần Tiên Ẩm thì phát đạt hơn trước kia nhiều. Tập đoàn Skyline đặt khách sạn, trung tâm thương mại cùng nhiều khu vui chơi giải trí lớn tại Thương Lăng, cộng thêm việc ngành du lịch của Thương Lăng cũng ngày càng hút khách, nên người biết đến Thần Tiên Ẩm mỗi ngày một nhiều hơn.
Tưởng Tiểu Thiên không hề qua quýt trong việc quản lý Thần Tiên Ẩm, dẫu sao cũng là ngành ăn uống, chỉ cần cảm thấy không chắc chắn cậu sẽ lập tức hỏi Tưởng Ly.
Lần này Thần Tiên Ẩm lại thêm món mới.
Cứ thứ Năm hàng tuần, Tưởng Ly đều lên núi Kỳ Thần hái tương quả đỏ mang về tặng. Tưởng Tiểu Thiên từng hỏi Tưởng Ly về việc tại sao cứ phải là thứ Năm, bên trong có nguyên nhân tinh tế gì không. Không ngờ Tưởng Ly trả lời: Cũng chẳng có nguyên nhân gì, chỉ là thích thôi.
Lúc đó Tưởng Tiểu Thiên cảm thấy một câu trả lời nghe muốn đấm lại khiến người ta không dám nổi đóa như vậy cũng chỉ có thể là của Tưởng cô nương nhà cậu.
Tưởng Tiểu Thiên cứ về cửa hàng là nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ của một ông chủ nhỏ.
Khi Tưởng Ly đẩy cửa đi vào thì đang lúc khách không đông. Tưởng Tiểu Thiên đang quát một nhân viên dọn dẹp vệ sinh, tay chống hông miệng ầm ĩ: "Tưởng cô nương đến ngay bây giờ đấy, sao trà còn chưa nấu xong?"
Tưởng Ly giơ tay vỗ nhẹ lên gáy thằng nhỏ.
Tưởng Tiểu Thiên nhìn lại. Úi chà, không chỉ mình Tưởng cô nương đến, đằng sau còn có Lục Đông Thâm lưng đeo gùi trúc, bên trong đựng hai bó củi, thế là cậu hân hoan phấn khởi.
Tưởng Ly không nhiều lời, đi vào phòng nguyên liệu xử lý chỗ tương quả đỏ.
Việc này quả thật phải do chính tay cô làm, tỷ lệ kết hợp nhất định phải cân đo cho chuẩn. Ra mắt một sản phẩm mới thì thương hiệu ban đầu là rất quan trọng. Cô không dám tùy tiện để Tưởng Tiểu Thiên tiếp nhận công việc này.
Tưởng Tiểu Thiên ghé sát vào bên cạnh Lục Đông Thâm, thì thầm: "Lục tổng, cuối cùng tôi cũng hiểu nguyên nhân anh thành công trong kinh doanh rồi." Cậu ngó về phía phòng nguyên liệu, rồi lại hất hàm về phía hai bó củi được dựa vào tường: "Biết co biết duỗi."
Lục Đông Thâm cười không đậm không nhạt: "Quá khen."
Sau khi Tưởng Ly bận rộn xong, phía chân trời đã đỏ rực một màu, cửa hàng lại bắt đầu bận rộn rồi. Từ xa đã có thể nhìn thấy cả đám người xếp hàng đứng đợi.
Điều khiến Tưởng Ly trợn tròn mắt kinh ngạc là người đứng trong quầy bán hàng chính là Lục Đông Thâm.
Người đàn ông cao lớn uy nghiêm ấy đứng ở đó vốn dĩ đã rất dễ thu hút ánh mắt của mọi người, huống hồ anh còn quấn chiếc tạp dề của cửa hàng, đeo tấm biển với ba chữ "Thần Tiên Ẩm" hiển hách bận rộn trước sau.
Mọi sự bận rộn, cuống quýt dường như rơi vào tay anh đều trở thành tuần tự trước sau.
Hỏi đồ, chốt đơn, đưa hàng, thanh toán, sắp xếp vị khách tiếp theo, có thể nói mặt nào anh cũng rất chuyên nghiệp. Có vị khách còn không biết mình nên uống loại nào bèn hỏi ý kiến của anh, anh lại không giới thiệu lần lượt các món như người bên cạnh mà hỏi xem bình thường vị khách thích ăn gì uống gì, sau đó gợi ý các món thích hợp.
Tưởng Ly đứng ngay gần đó, nghe rất rõ ràng.
Cô không thể không ngợi khen thầm trong lòng. Lục Đông Thâm là người sinh ra để làm ăn, anh có thể một tay điều hành cả tập đoàn lớn không phải là không có
lý do.
Dường như có Lục Đông Thâm đứng phục vụ, lượng khách của Thần Tiên Ẩm còn nhiều gấp mấy lần hằng ngày, ngay cả các chủ tiệm trong thành cổ cũng chạy tới cho vui.
Ánh mắt của mấy cô gái trẻ thì khỏi cần nói, tất cả đều nhìn chằm chằm Lục Đông Thâm. Sau khi nhận được nước uống từ tay anh, ai nấy đều hưng phấn, ríu rít cười nói: Trời ơi, anh ấy đẹp trai quá...
Nói chi tới các nữ nhân viên trong cửa hàng, có thể gọi là lượn trước lượn sau, chỉ phụ giúp cho mình Lục Đông Thâm.
Tưởng Tiểu Thiên được nhàn nhã. Trước kia vào những lúc không đủ nhân lực, đây đều là những việc cậu thường phải làm.
Cậu lượn ra bên cạnh Tưởng Ly, chỉ về phía Lục Đông Thâm: "Gia của em ơi, nếu chị không muốn thu nhận Lục tổng thì cứ để anh ấy ở lại chỗ em, làm một tấm biển thương hiệu bằng người sống cũng hay đấy chứ."
Tưởng Ly không khách sáo đáp lại: "Em đúng là mặt dày đấy."
Cô đá bay Tưởng Tiểu Thiên về vị trí cũ, không để Lục Đông Thâm tiếp tục bán sắc nữa.
Khi anh thoát ra được khỏi cả đám con gái, trời cũng đã tối mịt.
Tưởng Ly không ở lại Thần Tiên Ẩm ăn cơm, thường thì nơi này bận rộn xong cũng phải tới chín giờ tối.
Đi trên con đường đá xanh, Tưởng Ly tò mò hỏi anh: "Cô gái ban nãy hỏi hết thứ nọ đến thứ kia, anh không chê phiền à?"
Lục Đông Thâm bật cười: "Phiền gì chứ? Cô ấy là khách, khách hàng là Thượng đế, em phải dựa vào Thượng đế để kiếm tiền mà. Quán của em ít lời, còn không nhẫn nại sao giữ được chân khách?"
"Thì dựa vào đồ uống." Tưởng Ly suy nghĩ khác anh: "Mọi người xưa nay uống ở Thần Tiên Ẩm đều là vì bản thân đồ uống ở đây rất ngon."
"Sai." Lục Đông Thâm nói với cô: "Đó là vì trước mắt Thương Lăng chỉ có một quán Thần Tiên Ẩm. Nếu cũng xuất hiện một người có vài ngón nghề rồi mở quán thứ hai thì sao? Quy mô của nó lại vượt xa và chèn ép của em thì sao? Tưởng Ly, bây giờ đã không phải là thời buổi "rượu thơm sợ gì ngõ sâu" nữa rồi. Chất lượng sản phẩm tốt dĩ nhiên rất tốt. Nhưng lý luận kinh doanh, phương thức kinh doanh và cách thức truyền thông cũng rất quan trọng. Em không thể mãi mãi không có đối thủ cạnh tranh. Làm ăn là "trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn"."
Tưởng Ly nghe mà cảm thấy dịch trong não sắp bắn cả ra ngoài.
Đúng là... mắc bệnh nghề nghiệp.
Coi Thần Tiên Ẩm là Lục Môn chắc?
Khẽ thở phì ra một hơi, cô nói: "Lục Đông Thâm, tôi đói rồi."
Không phải tất cả mọi người đều hy vọng được thành danh thành tài. Cô hiểu Tưởng Tiểu Thiên, bẩm sinh nó đã theo trường phái lạc quan, không bao giờ lo toan được mất. Sau khi Đàm Diệu Minh mất, Tưởng Tiểu Thiên lại càng rơi vào trạng thái an yên. Muốn yên bình không phải vì không mong cầu tiến, mà vì nó cho rằng được ở lại Thương Lăng, bảo vệ tình cảm của những anh em đã từng một thời oanh liệt chính là hạnh phúc.
Con người có nhiều cách để sống, dù sống kiểu gì, vui vẻ là được.
Lục Đông Thâm không biết rõ cô đang nghĩ gì, nghe cô nói xong câu ấy thì bật cười, vươn vai, khi hạ tay xuống tiện thể ôm lấy vai cô: "Đi nào, về nhà làm món gì cho em ăn."
Tưởng Ly nhún người xuống né tránh khỏi bàn tay anh.
Một bữa tối thịnh soạn khiến Tưởng Ly ăn rất thoải mái vui vẻ, cũng tạm thời bỏ qua cho hành động lưu manh của anh khi ở trên núi.
Cuối cùng, cô lấy một vò rượu từ dưới hố lên.
Lấy ra hai chiếc bát, một chiếc đặt bên cạnh tay mình, một chiếc để trước mặt Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm lấy làm lạ.
Tưởng Ly không cho phép anh hỏi nhiều, đầu tiên rót đầy cho cả hai, rồi nói thẳng: "Lục Đông Thâm, bây giờ anh có thể nói xem tay của anh bị làm sao không? Tôi hỏi rõ anh một câu, cũng mong anh trả lời hết: Tay anh có liên quan tới Tả Thời không?"
~Hết chương 420~