"Lợi hại phết nhỉ, cửa ải nào cũng đứng đầu." Tưởng Ly cố tình nói to tiếng.
Trước kia sở dĩ cô luôn đứng top đầu trong bảng xếp hạng đều là nhờ công lao của Lục Đông Thâm. Cô hào sảng như vậy chính là để Lục Đông Thâm biết, có người chèn ép anh.
Quả nhiên, Lục Đông Thâm đã ngước mắt nhìn vào gương chiếu hậu.
Trong gương, Tưởng Ly và anh nhìn thẳng vào mắt nhau, rồi cô cười với anh, trong nụ cười đó đầy sự khiêu khích.
Lục Đông Thâm cười thầm.
Khi lên tiếng, anh nhắm vào Nhiêu Tôn: "Tôn thiếu, tìm một cửa khó đi, chúng ta so tài riêng."
"So tài riêng cái này?" Nhiêu Tôn cười: "Chơi Silent Hill* đi, dám không?"
*Silent Hill là một trò chơi điện tử thuộc thể loại kinh dị sinh tồn trên hệ máy PlayStation được phát hành bởi Konami và phát triển bởi Team Silent, một nhóm trực thuộc của Konami Computer Entertainment Tokyo. Đây là phiên bản đầu tiên của series Silent Hill.
Lục Đông Thâm đáp nhẹ như không: "Được thôi, tiếp cậu tới cùng."
Tưởng Ly tựa vào cửa sổ, nhìn hai người đàn ông bình thường hô phong hoán vũ trên thương trường kia mà câm nín. Chắc chắn là các cụ nói không sai: Đàn ông dù trưởng thành tới đâu, trong lòng cũng có một cậu bé nhỏ. Không ngờ người như Lục Đông Thâm cũng biết trò Silent Hill. Cô thà đi vào thế giới thực lượn một vòng chứ không dám chơi trò đó.
Silent Hill, còn cần phải chơi trong thế giới ảo sao?
Cô uể oải nói: "Có lẽ mức độ kích thích ở Tịch Lĩnh không thua kém Silent Hill đâu."
"Silent Hill không kích thích." Lục Đông Thâm hạ thấp giọng: "Là tuyệt vọng."
Tưởng Ly sững người.
"Trong lòng ai cũng có một Silent Hill." Lần này tới lượt Nhiêu Tôn lên tiếng: "Thoát không ra, chạy không nổi."
Tưởng Ly ngẫm nghĩ câu nói này, càng nghĩ càng đáng sợ.
Nhiêu Tôn quay trở lại với dáng vẻ ba lăng nhăng, dựa vào người Tưởng Ly: "Em muốn chơi à? Muốn chơi để tiểu gia dạy em."
Tưởng Ly đang lắc đầu nguầy nguậy thì Lục Đông Thâm đột ngột xoay vô lăng, cả người Nhiêu Tôn bị bắn ra.
Ngay sau đó là lời cảnh cáo của Lục Đông Thâm: "Nhiêu Tôn, cậu ngồi thẳng cho tôi."
Nhiêu Tôn vừa tức vừa buồn cười: "Lục Đông Thâm, anh có ấu trĩ không cơ chứ?"
"Tôi thích."
Họ tiến thẳng một mạch.
Khi bước vào trấn Thất Xá thì sương mù giăng khắp lối.
Ở đây có rất nhiều cây rừng mũi nhọn, lại có ngọn núi Bạch Long cao hơn mực nước biển. So với Nghĩa Hưng thì nơi đây ẩm hơn một chút, bình thường, thời tiết nhiều sương đã là điểm nổi bật, giờ lại thêm mưa nên không khác gì đi giữa một dãy núi trắng xóa sương.
Tương truyền, thời Minh Thái Tổ, những người sống đầu tiên ở đây là bảy họ người Hán lớn: Tạ, Đặng, Nghiêm, Quách, Lưu, Vương, từ đó xây dựng bảy gian nhà, thế nên người bản địa gọi nơi đây là Thất Xá. Sau này cũng có lời đồn Thất Xá bắt nguồn từ bảy nơi ở: Thất, Đường, Đình, Môn, Cảng, Thuật, Dã.
Đường huyện Thất Xá và đường thôn cắt ngang nhau, khi xe đi vào trấn thi thoảng có động vật chạy ngang qua đường. Lục Đông Thâm rất có kinh nghiệm, nhường đường cho chúng đi trước. Đây cũng là một nơi tập trung nhiều dân tộc, Nhiêu Tôn qua cửa sổ có thể nhìn thấy một cô gái mặc trang phục sặc sỡ, quấn mũ bảy màu trên đầu, nói: Cô gái ở đây đẹp phết.
Tưởng Ly thò đầu ra nhìn, cố tình hỏi: "Xinh bằng Nguyễn Kỳ không?"
Nhiêu Tôn liếc cô một cái, sau đó không nói gì, dựa vào ghế xe, tiếp tục phá đảo.
Họ cần phải dừng chân tạm tại thôn Thất Xá trước.
Tới Tịch Lĩnh phải tiếp tục đi sâu về phía Tây Nam, chắc là đến cuối cùng ngay cả đi xe vào cũng khó. Họ phải ở trấn Thất Xá thăm dò một vài tin tức rồi mới tiến vào Tịch Lĩnh.
Khi đi ngang qua một vườn trà rất lớn thì sắc trời đã tối đi một chút. Men theo đường chân trời, mây ngoằn ngoèo ngàn dặm. Có bóng những cô gái hái trà lưng đeo gùi lấp ló giữa vườn, đây là nơi xuất xứ của trà Thất Xá nổi tiếng.
Nhà trọ này do người Bố Y mở, có vài nhà với kiến trúc nối liền nhau. Men theo con đường nhỏ của nhà trọ thẳng tiến chính là chợ tập trung trên thị trấn, không quá rời xa sự náo nhiệt nhưng lại khá độc lập riêng biệt. Bước vào khu vực nhà trọ, đập vào mắt đầu tiên chính là trống thần của người Bố Y dựng bên đường, cạnh đó còn có một đàn tế thần nho nhỏ của người Bố Y, chắc là nơi đây sẽ được tổ chức các hoạt động tế thần trong những ngày lễ theo tập tục của người Bố Y.
Nhà trọ khá thiên nhiên, chủ yếu xây bằng gỗ, rất tinh tế mà vẫn không rối loạn. Nghe nói nhận được sự ủng hộ giúp đỡ lớn từ chính quyền địa phương để phát triển ngành du lịch.
Bây giờ không phải mùa
du lịch cao điểm, thế nên vào đây ở càng trải nghiệm được sự thuần vị của nó.
Nhà trọ Lục Đông Thâm chọn có sân không nhỏ, sau khi xe đỗ xong thì nghe thấy tiếng sáo tiếng trống.
Vào sân, đập vào mắt đầu tiên là giá vải nhuộm bằng sáp, bên trên có treo thành phẩm, hoa văn trên đầu giống đồ đằng, những hoa văn hình băng nứt rất nổi bật, cực kỳ tinh xảo và thẩm mỹ. Sau đó họ nhìn thấy có người đang thổi nhạc cụ, có nam có nữ, đều mặc áo vải đơn giản, ôm đủ các loại nhạc cụ khác nhau. Tưởng Ly không thông thạo về nhạc cụ, ngược lại Lục Đông Thâm hiểu biết một chút. Anh giới thiệu cho cô đâu là nguyệt cầm, đâu là đàn hồ làm bằng xương bò. Có thứ Tưởng Ly biết, ví dụ như sáo trúc và đàn hồ lô, còn có người đang thổi kèn lá nữa.
Chủ nhà trọ không có ở đây, con gái của ông ấy ra tiếp, tên là Vi Dung, là một cô gái người Bố Y. Cô ấy mặc áo vạt dài, quần diềm xếp nếp, cổ tay và riềm áo thêu hình hoa lan khô. Cô ấy tết tóc, vừa nhìn đã nhận ra là một cô gái chưa chồng.
Hỏi tuổi ra thì cô ấy còn khá nhỏ, 22 tuổi, rất thích cười, khi cười rất xinh đẹp, mắt không vương chút bụi nào, cực kỳ trong trẻo.
Cô ấy đi trước dẫn đường, giới thiệu cho họ rằng bây giờ thứ nhạc cụ họ nghe tên là Bát âm tọa xướng, hiện tại đã thất truyền rồi. Mấy người này đều là chủ và những người hùn vốn chung cho các nhà trọ gần đây, rảnh rỗi qua đây luyện tập. Sắp tới mùa du lịch rồi, họ có thể biểu diễn.
Nhà trọ chủ yếu là các phòng đơn, giường rộng và lớn, không gian độc lập.
Lục Đông Thâm muốn hai phòng. Lúc đăng ký, Tưởng Ly cố tình hỏi anh: "Hai anh đàn ông to xác chen nhau một chiếc giường không nóng sao?"
Vi Dung đang làm thủ tục nghe vậy nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
Lục Đông Thâm không cho phép cô chà đạp, cười nói: "Nằm chung với em một giường là không chật nữa."
Vi Dung lẳng lặng nhìn Tưởng Ly.
Tưởng Ly đả kích lại: "Đi đường vất cả, tôi vẫn quen ngủ riêng." Cô dán sát cả người lên quầy lễ tân, cười với Vi Dung: "Dung muội muội, ba phòng nhé."
Nhiêu Tôn cũng hùa theo: "Phải đấy, ba phòng đi." Rồi anh ấy vỗ mạnh lên vai Lục Đông Thâm, cười khẽ với Vi Dung: "Không thiếu tiền đâu."
Vi Dung đỏ mặt, đáp một tiếng "Vâng".
Trong nhà trọ không còn ai, ai có thể giúp đỡ đều đã đi kéo đàn hết rồi. Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn cũng không thể để Vi Dung chuyển đồ lên xuống, nên tự vận chuyển hành lý của mình. Nhà trọ cũng không cao, cầu thang gỗ ở sát cùng, lên xuống chỉ hai tầng, thế nên hai người họ thu xếp đơn giản một chút, chỉ một chuyến là xách được hết lên.
Tưởng Ly được nhàn, tựa lan can đứng nhìn, vô tình nhìn thấy ánh mắt cô em gái Vi Dung đó không đuổi theo Lục Đông Thâm mà lại mải miết nhìn Nhiêu Tôn. Cô nghĩ bụng, hai khuôn mặt đẹp trai này lại rước họa cho con gái nhà người ta rồi.
Sau khi tắm rửa xong, khi họ đi ra thì trời đã tối hẳn.
Trong không khí có mùi của núi rừng, còn có mùi củi lửa, xa xa có thể nhìn thấy khói xám.
Vi Dung gọi điện lên phòng Tưởng Ly, hỏi cô thích uống rượu gạo hay rượu trắng.
Nhà người Bố Y nào cũng chưng rượu, đa phần là rượu nếp, nhưng mùi vị của rượu trắng cũng không tệ. Tưởng Ly ngẫm nghĩ nói rồi: Nếm thử rượu cây dền của chỗ này đi.
Rượu cây dền là một trong số các loại rượu gạo, được chưng cất từ cây dền hoang dã. Chỉ có người Bố Y là giỏi chưng loại rượu này nhất, cảm giác thơm nồng, dinh dưỡng phong phú.
Ở đầu kia, Vi Dung cười giòn tan, nói: "Hàn đại ca cũng nói chị thích uống rượu dền, vậy để em đi chuẩn bị."
~Hết chương 436~