Nhiêu Tôn cười nửa đùa nửa thật nhìn Lục Đông Thâm, hỏi với vẻ rất "tốt bụng": "Vậy còn anh Hàn thì sao? Không định đứng gác cho chúng tôi đấy chứ?"
Tưởng Ly mơ hồ cảm thấy tiếp theo đây Lục Đông Thâm sẽ nói những câu không mấy tử tế.
Nói không sai, Lục Đông Thâm cười rất tự nhiên: "Chỗ này chắc cũng sẽ không có thú dữ tung hoành, thế nên tôi cũng cần phải nghỉ ngơi lấy sức. Cậu Dương không cần lo cho tôi, tôi và Tố Nam ở chung một lều là được rồi."
Tưởng Ly á khẩu.
Trước khi xuất phát họ có bàn bạc tới số lượng lều mang theo, cuối cùng để tiết kiệm không gian, ba người quyết định mang theo hai chiếc. Họ lên kế hoạch rằng, Nhiêu Tôn và Lục Đông Thâm sẽ ở một lều, Tưởng Ly một mình một lều. Vì vậy trong hai chiếc có một chiếc đôi, một chiếc đơn.
Thế nên...
Nếu Dư Mao ngủ chung với Nhiêu Tôn, anh ấy chắc chắn phải dùng lều đôi. Vậy chiếc lều đơn còn lại sẽ dành cho cô và Lục Đông Thâm...
"Không được!" Tưởng Ly bật lại theo bản năng.
Lục Đông Thâm tươi cười hỏi ngược lại cô: "Vậy em cảm thấy nên sắp xếp thế nào mới thỏa đáng? Đi rừng, việc chúng ta vần làm chính là cố gắng giữ gìn thể lực, thế nên dù ai ra ngoài ngủ cũng không thích hợp."
Sắp xếp thế nào mới thỏa đáng ư?
Tưởng Ly nhất thời câm nín.
Dường như sắp xếp kiểu gì cũng không thỏa đáng. Cô cũng không thể cùng Dư Mao hay Nhiêu Tôn ở chung một lều được.
Dư Mao là một người hiểu đại thể, liên tục nói mình không cần. Những đứa trẻ trong núi sống hoang dã đã quen, hơn nữa cậu ta cũng chưa bao giờ ngủ trong lều, e rằng cũng không quen.
Tưởng Ly vốn nghĩ để Dư Mao ngủ một mình bên ngoài rất không hợp lý, nhưng nghe thấy cậu ta kiên quyết như vậy thì nghĩ, thật sự không được đành mượn cớ này để lùi bước. Ai ngờ cô còn chưa lên tiếng, Lục Đông Thâm đã chậm rãi nói: "Không sao đâu Dư Mao, lúc trước Dương đại ca của cậu nói đúng, chúng tôi đều là những người cực kỳ nhiệt tình. Cậu cứ vào trong lều cố gắng nghỉ ngơi, nhiệm vụ của cậu khá nặng đấy."
Một câu nói đã chặn họng Tưởng Ly.
Ý của câu đó là nếu Dư Mao thật sự chết cóng bên ngoài, trách nhiệm vẫn thuộc về cô.
Thế nên, cô đành phải sắp xếp như vậy.
Sau khi sắp xếp xong toàn bộ, Nhiêu Tôn đi tới giơ ngón tay cái trước mặt Lục Đông Thâm rồi hạ thấp giọng nói: "Lục tổng cao siêu thật, tôi tâm phục khẩu phục."
Sau khi đèn trong lều tắt hết, Tưởng Ly bèn chui vào túi ngủ, như một con nhộng tằm vậy, chỉ hận không thể giấu toàn bộ mặt vào trong.
Cô nhắm mắt lại.
Trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn này, thính giác trở nên nhạy cảm khác thường.
Cô nghe thấy tiếng lấy nước rửa mặt của Lục Đông Thâm ngoài lều, nghe thấy tiếng kéo khóa lều của Nhiêu Tôn, nghe thấy tiếng chúc ngủ ngon đơn giản của họ, nghe thấy tiếng Nhiêu Tôn quay lại chiếc lều bên cạnh, nghe thấy có tiếng chuông di động...
Là của Lục Đông Thâm.
Cô nghe thấy anh bắt máy, nói với đầu kia: Mẹ!
Là điện thoại Tần Tô gọi tới.
Lục Đông Thâm không đứng gần lều, cô nghe thấy tiếng bước chân của anh dần dần đi ra xa...
Sau đó, bốn bề hoàn toàn yên ắng.
Nhưng cũng rất nhanh có những âm thanh khác.
Tiếng gió thổi vào lều, tiếng côn trùng kêu, tiếng lá cây xào xạc, những viên sỏi cọ lên đất, thi thoảng có tiếng chim đập cánh bay qua...
Những âm thanh tới từ một thôn làng hoang vắng, tới từ tự nhiên, tới từ một đêm khuya khác hẳn sự náo nhiệt của thành phố.
Và còn cả nhịp tim của cô.
Cô hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra. Cho dù vậy, cô vẫn có thể nghe thấy từng tiếng thở của mình.
Thật sự quá yên tĩnh.
Trước khi mỗi khi đi rừng, việc cô dựng lều ngủ qua đêm chỉ là chuyện thường. Chiếc túi ngủ này đã cùng cô xông pha Nam Bắc nhiều năm, thường thì chỉ cần chui vào là chợp mắt ngay được, đâu có trằn trọc bứt rứt như đêm nay.
Nhịp tim của cô càng đập nhanh hơn.
Cùng với tiếng bước chân quay trở lại của Lục Đông Thâm.
Chẳng mấy chốc, cửa lều được kéo ra.
Tưởng Ly giấu quá nửa khuôn mặt trong túi ngủ, nhịp tim chỉ càng rộn ràng thêm.
Khi vào, trên người Lục Đông Thâm có mùi xà phòng thơm mát sau khi rửa ráy, giống như mùi của tự nhiên, không có sự dồn ép và công kích.
Tưởng Ly nghe thấy tiếng anh nằm xuống bên cạnh mình.
Có lẽ là ảo giác.
Qua túi ngủ, cô cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Rất nóng.
Nóng tới mức cô sắp không giấu nổi mặt nữa rồi.
Lục Đông Thâm lật người, vươn cánh tay, ôm cả cô và túi ngủ của cô vào lòng.
Cả người Tưởng Ly cứng ngắc.
Anh không dùng túi ngủ, cứ thế nằm thẳng lên đệm chống ẩm, động tác dĩ nhiên linh hoạt hơn cô.
"Ngủ rồi à?"
Lục Đông Thâm áp mặt xuống, môi kề bên tai cô.
Kích thích tới nỗi Tưởng Ly giật mình.
Cô khiến Lục Đông Thâm cười khẽ, anh thu chặt cánh tay lại, càng áp sát mặt hơn, nhưng phần nhiều giống như đang vụng trộm hít hà mùi thơm. Tưởng Ly không giả vờ được nữa, đang định lên tiếng thì
nghe thấy Lục Đông Thâm "suỵt" một tiếng: "Hai lều rất gần nhau đấy."
Tưởng Ly đương nhiên không dám hét, cũng không thể lên tiếng.
Trong một đêm khuya yên tĩnh như thế này, một chút động tĩnh của cô trong lều cũng sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Cô ngồi bật dậy, quay mặt về phía Lục Đông Thâm, giận dữ nhìn anh.
Lục Đông Thâm lấy túi ngủ làm gối, dựa vào đó, tay đặt ra sau gáy, quan sát cô bằng ánh trăng bàng bạc.
Cả người cô giấu hoàn toàn trong túi ngủ, chỉ lộ độc khuôn mặt ra ngoài.
Mặt còn cực kỳ trắng.
Thoạt nhìn trông rất kỳ quái.
Lục Đông Thâm không nhịn được, phì cười, giơ tay ra hiệu với cô: "Nằm xuống ngủ đi, anh không quấy rầy em nữa."
"Anh nói nhỏ thôi." Tưởng Ly sợ hãi ghé sát tới, hạ thấp giọng.
Lục Đông Thâm nhấc mép túi ngủ lên, tiện thể kéo cô nằm xuống, vươn cánh tay ôm cô vào lòng.
Tưởng Ly không dám có động tĩnh lớn, cứ thế nằm đờ ra trong lòng anh. Qua túi ngủ, cô vẫn cảm nhận được lồng ngực anh mạnh mẽ, thật sự quái đản.
"Ngủ đi." Lục Đông Thâm khẽ nói bên tai cô.
Ngủ ư?
Anh thật sự có lòng tốt để cô ngủ sao?
Nhưng, cô đúng là muốn ngủ thật sự.
Nhất là sau khi hơi thở cả hai đều nhịp nhàng, anh cứ ôm cô như vậy, cô bắt đầu mơ màng, mắt díp lại, mí mắt nặng trịch, giống như những ngày ngủ chung với anh khi trước, mùi hương của anh là công cụ hữu hiệu nhất ru cô ngủ ngon.
Trong mơ màng, Tưởng Ly như mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ là khung cảnh của một đám cưới, Lục Đông Thâm nhẹ nhàng kéo tay cô lại, đeo nhẫn cưới lên ngón áp út của cô. Anh nói với cô: Từ nay về sau, em chính là vợ của anh...
Anh hôn lên trán cô, má cô, bờ môi ấm áp như ánh nắng mùa xuân.
Trong mơ, cô hỏi anh: Đông Thâm, chúng ta sẽ sống với nhau trọn đời được không?
Anh dịu dàng đáp lại: Được.
Tưởng Ly cảm thấy, chữ này của anh rất nghiêm túc.
Dần dần, cô bắt đầu cảm thấy không ổn, hình như thật sự có người đang hôn mình.
Cô choàng tỉnh giấc.
Cô vẫn yếu ớt nằm trong vòng tay anh, bờ môi mỏng mang theo mùi gỗ cỏ thanh mát của anh đang triền miên trên cánh môi cô.
Trái tim vọt lên tận cổ họng.
Cô bặm môi, ngăn lại sự nồng nhiệt của anh.
Lục Đông Thâm cũng không cưỡng ép, chỉ cúi xuống nhìn cô và cười: "Sao vậy?"
Còn mặt dày hỏi cô sao vậy ư?
"Lục Đông Thâm, đừng có cái kiểu nói một đằng làm một nẻo như thế." Cô nghiến răng nghiến lợi, gần như giận dữ.
Lục Đông Thâm nhịn cười, hắng giọng, mặt càng hạ xuống thấp hơn, nói vào tai cô: "Tại em ban nãy khẽ gọi tên anh, anh tưởng em muốn."
Hàm hồ!
Tưởng Ly chửi thầm, cánh tay chạm phải túi xách bên cạnh, vừa hay huých phải chiếc khóa kim loại bên trên, đau đớn khiến cô nhe răng suýt xoa: "Anh mà còn như vậy nữa là ra ngoài ngủ, đằng nào anh cũng có túi ngủ."
"Từ chối anh còn làm em bị thương, em nói xem, có phải là lợi bất cập hại không?" Lục Đông Thâm rất nhắng nhít, kéo ngón tay đau của cô qua xoa xoa, áp môi lên tai cô: "Em không muốn anh à? Vậy anh muốn em thì phải làm sao?"
Ý đồ bóng gió lộ liễu.
Tuy rằng Tưởng Ly cũng hiểu rõ trong lòng, lúc này anh không thể làm gì mình, nhưng nghe được câu này, trái tim cô vẫn rung rinh tưởng chết, giống như có một chiếc móc câu móc nó lên, khiến nó chẳng chịu nằm yên. Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại nghe anh nói khẽ: "Nằm yên."
Khác với sự mờ ám ban nãy.
Ngữ khí của anh trầm thấp, nghiêm túc.
Tưởng Ly nghe anh nói xong, chợt giật mình.
~Hết chương 452~