Tưởng Ly sắp bĩu môi ngoắc tận mang tai tới nơi, "được nước lấn tới" chính là để nói người đàn ông này.
Cô im lặng không nói gì, cũng không phản bác anh, càng không hùa theo anh.
Đối với thái độ này của cô, Lục Đông Thâm ít nhiều thấy hơi kỳ lạ, có thể nhẫn nhịn được như thế không giống phong cách của cô. Anh xoa đầu cô, vốn dĩ muốn rằng cô nghĩ gì thì cứ nói như thế. Trong hoàn cảnh này, hai người cãi cọ nhau một chút cũng coi như một kiểu kích thích bản năng. Không ngờ anh còn chưa kịp lên tiếng, Tưởng Ly đã nói trước.
"Anh bảo những sát thủ đó nhất định sẽ mở quan tài ra để đối phó với chúng ta sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Lẽ nào họ không khử luôn cả quan tài, ví dụ như đốt luôn hợc đẩy từ một nơi rất cao xuống chẳng hạn?"
Lục Đông Thâm cực kỳ chắn chắn: "Không đâu. Từ độ rộng và chiều cao của quan tài mà nói, nếu anh không phân tích nhầm thì chiếc quan tài chúng ta đang nằm đây chính là chiếc tối qua chúng ta nhìn thấy. Có lẽ người Tần Xuyên có những chiếc quan tài với mục đích sử dụng cố định, rất quan trọng. Sát thủ do người khác thuê, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng hoàn thành nhiệm vụ, chưa đến mức vạn bất đắc dĩ sẽ không quấy rầy người dân bản địa, càng sẽ không phá hoại đồ của kẻ địch. Thế nên khả năng cao nhất là họ sẽ giết chúng ta, rồi ngụy tạo thành một vụ chết trong quan tài, lẳng lặng xóa sạch dấu vết của họ."
Tưởng Ly gật gù như thật, cô hỏi Lục Đông Thâm một vấn đề khác: "Nói một cách khác, quan tài mà bây giờ chúng ta đang nằm chính là loại dùng để chứa những kẻ phản bội thôn? Sau khi chết họ được cho vào trong quan tài này rồi đưa thẳng tới vách động..." Nói tới đây cô chép miệng vài tiếng: "Trong này chắc là không ít máu và nước mắt đâu nhỉ."
Nói dễ nghe thì người Tần Xuyên coi người chết rất quan trọng. Còn nói thô tục thì người Tần Xuyên rất ưa sĩ diện, cho dù là hạ táng một tên phản đồ thì dọc đường đi xuống động hạ táng vẫn phải chuẩn bị một quan tài thật hoành tráng. Còn về việc sau khi ném vào trong động giải quyết một cách đơn giản thì lại là chuyện về sau, tóm lại, những thủ tục ngoài mặt vẫn phải đầy đủ.
Gỗ của quan tài là loại gỗ tốt, nằm ở trong này nhìn, loại gỗ này đã có tuổi đời nhiều năm. Tuy rằng nghĩ đến chuyện đây có thể chính là quan tài người Tần Xuyên chuyên dùng để vận chuyển các phản đồ nhưng bên trong lại không có một chút mùi máu hay mùi hôi tanh nào.
Lục Đông Thâm "ừm" một tiếng.
Tưởng Ly nghe ra chút vấn đề từ giọng nói rất thận trọng của anh. Cô gắng nhịn cười, cố tình hỏi: "Này, em phát hiện anh đến bây giờ vẫn không chịu nhúc nhích đấy? Như vậy không được đâu, ít nhiều nên hoạt động một chút, không thể chỉ cử động tay."
Lục Đông Thâm nghiến răng: "Em cố tình phải không?"
Nha đầu chết tiệt.
Từ khi tỉnh lại anh đã bắt đầu nghi ngờ lai lịch của chiếc quan tài này, bây giờ cô lại cố tình nói rõ ra, khiến anh toàn thân càng thêm khó chịu. Đừng nói là nhúc nhích, ngay cả há miệng ra nói chuyện anh cũng lo mùi máu còn vương trong quan tài sẽ chui vào miệng mình.
Anh vẫn cố nhịn, gắng nhẫn nhịn...
Tưởng Ly nghe xong cũng cố không bật cười, quyết định không chọc ghẹo anh nữa. Trận chiến lớn đang ở trước mặt, lỡ như kích thích cho tâm lý của anh sụp đổ thì lợi bất cập hại. Dù sao thì trong lúc đánh nhau, Lục Đông Thâm vẫn biết tiến biết lùi, là một tuyển thủ toàn năng.
Cô nhìn thấy rõ, quan tài này được làm bằng gỗ hòe, có lẽ một cây hòe đã ngàn năm tuổi.
Điều này nằm ngoài suy nghĩ của cô.
Mộc quỷ thành hòe, quỷ nằm trong gỗ*, cây hòe thuộc tính âm. Ở trong mắt những người đời trước, có rất nhiều nguyên liệu có thể dùng làm quan tài, nhưng duy nhất không thể dùng hòe, nhất là hòe cổ. Ai cũng nói gỗ từ thân cây hòe sẽ có hình dáng mặt quỷ. Cây hòe càng lâu năm, mặt quỷ càng nhiều. Hòe thông linh, lại khiến linh hồn bất an, hút nguyên khí mà sống, nên mới có truyền thống không lấy gỗ hòe làm quan tài, càng không chôn người hay chôn động vật dưới gốc cây hòe.
*Chữ hòe được tạo thành từ bộ mộc và bộ quỷ.
Người Tần Xuyên lại thích ngược đời, lợi dụng gỗ hòe làm quan tài chôn xác phản đồ, xem ra ngoài những trò ngoài mặt ra thì họ hận đám phản đồ tận cốt tủy, chỉ mong linh hồn của họ đời đời không được siêu thoát.
Phàm là những cây cổ đều có linh khí.
Máu của phản đồ xem ra đã bị gỗ quan tài hút sạch,
nhất là hòe cổ, mùi hương thơm nồng, hoàn toàn có công dụng làm sạch.
Thế nên, nhìn từ một góc độ khác, xem ra Lục Đông Thâm phân tích cũng không sai, cỗ quan tài này rất quan trọng với người Thương Xuyên, đám sát thủ kia không dám phá hoại tùy tiện.
Nghĩ vậy, Tưởng Ly buông một tiếng thở dài nặng nề, nói với Lục Đông Thâm: "Hay là để em kể cho anh nghe về cỗ quan tài này nhé, em nhịn không nổi..."
"Im lặng."
...
***
Nguyễn Kỳ mang tới một sợi dây.
Cũng mang đến cho Nhiêu Tôn một hy vọng thoát ra ngoài.
Hai người lợi dụng dây cuối cùng khi trượt được xuống đáy vực thì trời đất đã tối tăm mù mịt. Nguyễn Kỳ tháo sợi dây trên người xuống, nhanh gọn thắt một nút, sau đó kéo một đầu, vùi sợi dây vào trong đám cỏ dại bên cạnh, đề phòng lúc cần thiết.
Khi nhìn sang Nhiêu Tôn, sau khi hai chân đặt được xuống đất, việc đầu tiên anh làm chính là vươn tay vươn chân, tư thế còn rất tiêu chuẩn, dáng vẻ này có hể đi làm người mẫu cho mấy chương trình thể dục buổi sáng rồi. Cuối cùng anh tháo túi lớn túi nhỏ đeo trên người xuống, móc móc tay về phía Nguyễn Kỳ: "Qua đây đấm lưng cho tiểu gia nào."
Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đột ngột rơi xuống vực, đồ đạc vẫn còn ở nguyên trong động, bây giờ trở thành gánh nặng của Nhiêu Tôn.
Nguyễn Kỳ tiến lên mấy bước, dừng sau lưng anh, đấm thùm thụp mấy cái lên sống lưng anh. Ba cú đấm ấy cô dốc hết sức, khiến Nhiêu Tôn suýt nôn hết đồ ăn mấy ngày vừa rồi ra, anh vội ngăn cản: "Được rồi được rồi được rồi, lòng tốt của cô tôi xin ghi nhận."
Nguyễn Kỳ nghiêng đầu qua nhìn một góc mặt anh, hỏi với vẻ rất nghiêm túc: "Mới vậy đã khỏi rồi?"
"Khỏi rồi khỏi rồi." Nhiêu Tôn vội nói: "Tay nghề của Nguyễn cô nương độc đáo lão luyện, chỉ trong vài giây đã khiến người ta khôi phục được thể lực, chạy nhảy thoải mái, tại hạ khâm phục vô cùng."
Nghe được từ khâm phục từ miệng Nhiêu Tôn quả thật hiếm thấy, càng hiếm hoi hơn khi anh nói với một cô gái. Tuy rằng ban nãy có chút trêu chọc bên trong, nhưng đối với sự xuất hiện của Nguyễn Kỳ, Nhiêu Tôn thật sự vừa khâm phục vừa mừng rỡ.
Nguyễn Kỳ như từ trên trời rơi xuống.
Chính vào lúc Nhiêu Tôn đấm kẻ kia thừa sống thiếu chết vẫn không có cách rời khỏi vách động, Nguyễn Kỳ đã trượt xuống theo sợi dây xuất hiện ở cửa động. Giống như ngẫu nhiên lại giống như tất nhiên.
Tìm Thái tuế đích thực là suy nghĩ ban đầu của Nguyễn Kỳ.
Sự tình bắt đầu từ lần cô gặp Dư Mao trong cửa hàng thuốc của ông chủ Vương.
Miếng Thái tuế lúc đó Dư Mao đem bán không những hiếm gặp mà còn có tuổi đời lâu năm, cô mới liếc nhìn đã sửng sốt. Chưa được mấy hôm, quả thật có vị khách muốn tìm Thái tuế, cô bèn quay lại tìm ông chủ Vương muốn mua miếng Thái tuế đó. Ai ngờ ông chủ Vương đã bán lại cho người ta rồi, nghe nói là bán được giá không tệ.
Cô lại nghe ngóng thêm về Dư Mao, ông chủ Vương nói cậu ta thường xuyên tới chợ ở trấn Thất Xá để đổi đồ, nhưng muốn liên lạc ngay với cậu ta là điều không thể, vì cậu ta không dùng điện thoại, nhà càng không có điện thoại.
Nguyễn Kỳ quyết định sẽ ở lại trấn Thất Xá, ôm cây đợi thỏ.
Một ngày sau lại là chợ phiên, cô quả thật đã đợi được Dư Mao như dự kiến.
Lần này trong gùi trúc của Dư Mao không có Thái tuế, cậu ta chỉ hái một ít thảo dược để bán cho trưởng quầy Vương. Nhưng có lẽ giao dịch không tốt, biểu cảm của Dư Mao cứ buồn rầu. Nguyễn Kỳ hẹn gặp Dư Mao, đầu tiên không nói về chuyện Thái tuế mà chỉ nói bâng quơ về những loại thảo dược mà lần này cậu ta hái được.
~Hết chương 480~