Cách hai bên con đường nhỏ vài mét dựng sào trúc, ban ngày Tưởng Ly đã nhìn thấy, nhưng không suy nghĩ nhiều. Bây giờ nhìn lại mới hiểu ra, sào trúc dùng để cắm đuốc. Nhưng ngọn đuốc hoành tráng được quấn đầu bông vải chặt kín, được cắm tới tận phía xa xa. Từng ánh lửa đuốc tạo ra khung cảnh rực rỡ như những ánh đèn thành phố. Cộng thêm việc trong tay những người dân thôn ai cũng giơ đuốc, nhất thời sáng trắng như ban ngày.
Sự xuất hiện của Tưởng Ly khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Lục Đông Thâm và ba người còn lại đi theo phía sau cô, giống như những vệ sỹ bảo vệ võ lâm cao thủ đi vào trong sàn đấu vậy.
Thím Tần đang dẫn đường phía trước, sợ Tưởng Ly băn khoăn, bà nhỏ giọng giải thích: "Họ đều muốn xem xem Vu chúc bên ngoài kia trị bệnh cứu người như thế nào."
Bộ quần áo trắng của Tưởng Ly được ánh lửa soi lại càng trắng như tuyết. Cô hơi ngẩng đầu, lẳng lặng đánh mắt nhìn một lượt đám người. Trong những người dân này, ánh mắt họ đều viết đầy sự bất an, ngờ vực và hiếu rõ. Rõ ràng, với một người từ nơi khác đến như cô, người Tần Xuyên vẫn ôm tâm lý cảnh giác, nếu không vì tộc trưởng Tần, e rằng họ đã đối kháng từ lâu.
Tộc trưởng Tần đã đứng đợi ngoài cửa sân từ sớm. Bên cạnh ông cũng có một vài người dân khác, nam nữ già trẻ, từ xa đã nhìn thấy những ánh lửa hồng.
Tưởng Ly bước hơi chậm lại, Lục Đông Thâm thì bước nhanh hơn. Anh tiến lên, cô hạ thấp giọng nói với anh: "Chắc là cả thôn đến đủ hết rồi."
Trong ánh lửa, Lục Đông Thâm nở nụ cười dịu dàng: "Chẳng phải em thích được tự sướng trước mặt nhiều người sao, được như em mong rồi đấy."
"Em kiêu hãnh vì đó là bản lĩnh của em." Tưởng Ly bĩu môi, vung tay áo, ngông nghênh đi về phía tộc trưởng Tần.
Lục Đông Thâm phì cười.
Nhiêu Tôn tiến lên: "Thế là ý làm sao?"
"Lại kiêu căng rồi." Lục Đông Thâm nói.
"Một người đồng đội kiêu căng không phải người đồng đội tốt."
Tộc trưởng Tần sống tam đại đồng đường trong một tứ hợp viện tiêu chuẩn. Sân không quá rộng, cũng không được coi là xa xỉ, chắc là kết cấu cũng tương tự các gia đình khác trong thôn. Ngược lại nhà khá sạch sẽ gọn gàng, có con đường đá lát đá sỏi dẫn vào, một bên có những cây cổ thụ nhiều năm tuổi, vòng thêm vài mét sẽ có vườn rau, trên giá treo đầu đường ngách có dàn cây dây leo, là tử đằng chuông, vào mùa hoa nở sẽ cực kỳ đẹp.
Những người dân thôn rất quy củ, tuy nói là tò mò nhưng cũng không phá vườn ra xem cho rõ ràng mà đến cửa là dừng bước lại.
Thím Tần là một người đức cao vọng trọng trong thôn, thế nên cũng đi vào theo. Tộc trưởng Tần dẫn đường phía trước, Tưởng Ly bám sát theo sau. Cô cảm thấy so với lúc hoàng hôn mới lên, bước chân của tộc trưởng Tần đã trở nên nhẹ nhàng hơn, xem ra là hoàn toàn tin tưởng cô.
Tần Thiên Bảo ở trong căn phòng phía Tây.
Khi Tưởng Ly theo tộc trưởng Tần vào trong nhà, mở đầu phòng ngách là một sảnh nhỏ dẫn ra, trong sảnh có một nam một nữ đang ngồi, trông còn khá trẻ. Tộc trưởng Tần chỉ giới thiệu đơn giản đó là con trai và con dâu của mình. Sau khi nhìn thấy Tưởng Ly, biểu cảm của họ khá kích động, muốn nói gì nhưng lại không dám nói nhiều. Tưởng Ly gật đầu coi như chào hỏi rồi đi thẳng vào trong phòng.
Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ ở lại sảnh nhỏ. Sau khi ngồi xuống, con trai của tộc trưởng Tần lập tức bưng trà rót nước.
Lục Đông Thâm theo Tưởng Ly vào trong.
Trong phòng tối tăm, trên chiếc bàn trúc bên cạnh có thắp một ngọn lửa, đang nhảy nhót bên trong lớp màng sa. Cửa sổ được mở hé, có gió thổi vào, làm những chiếc chuông nhỏ trên đỉnh đầu cứ kêu miết. Bên dưới chuông đung đưa một dải dây đỏ bằng vải, loáng thoáng nhìn thấy có những chữ bùa bên trên.
Dưới đất có chiếc đệm cói, trên đệm có một người đang ngồi.
Vì ánh lửa có hạn nên có một bóng đen hắt lên mặt người này, không thể nhìn rõ tướng mạo, nhưng Tưởng Ly hiểu rõ trong lòng, đây chính là Vu chúc.
Bà mặc áo dài màu đen, trên áo có thêu chữ vàng, ngồi khoanh chân, có thể nhìn thấy chiếc quần cũng màu đen. Giày được lựa rất tỉ mỉ, đặt bên cạnh, là kiểu giày đế bằng có mũi giày hơi vểnh lên kiểu truyền thống, đế gỗ, chất liệu bằng lụa đên. Bên trên giày không phải hình
hoa hay mây lành mà là những hình người đụng màu sắc. Tuy chỉ là đường mảnh, nhưng rất hình tượng. Hai cánh tay bà giơ cao, có vẻ như đang cầu khấn trời đất.
Ngoài chiếc áo màu đen, trên đỉnh đầu bà còn đôi chiếc mũ lông vũ, trong đó có một sợi lông cong mềm mà thẳng tắp, dài nhất, bảy màu rực rỡ, rất hợp với đôi giày. Dưới lớp lông vũ có vấn tóc, bên trên chiếc vấn tóc rộng rãi có chữ bùa, nội dung tương tự như chữ bùa trên chuông.
Sau khi nhìn thấy chuông và chữ bùa trên đầu mình, Lục Đông Thâm chạm khẽ vào Tưởng Ly, ánh mắt nửa đùa nửa thật. Tưởng Ly vừa bước vào cũng đã nhìn thấy thế trận này, và hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của Lục Đông Thâm. Trước kia khi "trừ tà" cho Thai Quốc Cường, cô cũng như vậy.
Các trang bị của những trường hợp này đều tương đồng.
Vu chúc vẫn nhắm nghiền mắt, miệng lẩm nhẩm, dù nghe có tiếng người đi vào cũng không dừng lại. Tộc trưởng Tần tiến lên trước, cúi người thì thầm vào tai bà điều gì đó, bấy giờ Vu chúc mới chịu dừng, từ từ mở mắt, quay đầu, nhìn thẳng vào Tưởng Ly.
Ánh mắt ấy phóng qua khiến Tưởng Ly giật mình. Nhìn người nhìn vào mắt, cô chỉ cảm thấy ánh mắt của Vu chúc này cứ tăm tối, khiến cô nghĩ đến loài cu cu đen, luôn bay lượn trong bóng tối vô cùng vô tận.
Không thân thiện.
Đây là cảm nhận trực quan nhất của Tưởng Ly.
Vu chúc đứng lên, từ tốn xỏ giày, sau đó bước chậm rãi tới trước mặt Tưởng Ly, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới. Tưởng Ly là kiểu gặp kẻ mạnh sẽ càng cứng, sao lại chịu đầu hàng dưới ánh mắt dò xét của bà, cô ung dung đón lấy nó, thẳng thắn đường hoàng.
Nhưng ở khoảng cách này, Tưởng Ly cũng đã thực sự nhìn rõ tướng mạo của bà, ít nhiều khiến cô sửng sốt.
Trước kia, không phải cô chưa từng ở một số thôn làng có Vu chúc hoặc chức danh tương tự. Đa số đều là những người phụ nữ cao tuổi, mặt đầy nếp nhăn, mắt trũng sâu. Nhưng người trước mặt thì không phải vậy. Mặt bà trắng như trăng, đôi mày thanh tú dịu dàng, khóe mắt chỉ có một nếp nhăn mờ, trên khuôn mặt cũng có chút nhăn nheo nhưng không thể coi là già, trông chỉ ngoài bốn mươi một chút. Trên trán có hình xăm, là hình một đôi cánh phượng hoàng màu đỏ, cực kỳ nổi bật.
Trên bộ đồ của bà thoang thoảng hương thơm, sạch sẽ dễ ngửi, xem ra thật sự là người quanh năm bảo quản thảo dược. Là một vị Vu chúc rất thanh tịnh và phóng khoáng, phá vỡ ấn tượng xưa nay của cô về Vu chúc.
Có điều, ánh mắt này khiến người ta rất không thoải mái.
Lát sau, Vu chúc lên tiếng: "Cô là Vu chúc?"
Rõ ràng là ngữ khí ngờ vực.
Tưởng Ly cảm thấy câu nói này của bà có ý gốc là: Cô mà cũng được coi là Vu chúc?
So với người trước mặt đây, Tưởng Ly quả thực không giống một Vu chúc chuyên nghiệp. Trên thực tế, cô cũng chẳng phải.
Tưởng Ly rướn môi cười khẽ: "Phải, thế nên, để tôi xem thằng bé."
Đây có lẽ là đứa trẻ đẹp nhất mà cuộc đời này Tưởng Ly từng gặp.
Tần Thiên Bảo.
Có lẽ trước kia cô tiếp xúc với hơi ít trẻ con, cũng có lẽ nó vốn dĩ quá đẹp. Tưởng Ly nghĩ là vế sau. Ở cổ thành Thương Lăng vẫn có trẻ con, chúng như lũ chim hoang dã, ngày nào cũng bay đi vui vẻ, ríu ra ríu rít. Vì quanh năm dầm mưa dãi nắng nên dù là nam hay nữ, da chúng cũng đen sạm đi, trông rất thô.
Nhưng Tần Thiên Bảo thì khác chúng.
Thằng bé có một khuôn mặt trắng trẻo, tuy nằm trên giường nhắm mắt nhưng vẫn nhìn rõ một đôi mi dài và cong vút, da dẻ mịn màng, khiến Tưởng Ly nghĩ đến một từ: Mặt búng ra sữa.
~Hết chương 500~