Người phụ nữ trong tranh tư thế rõ nét, tộc trưởng Tần và mọi người cũng có thể nhìn thấy. Sau khi cô mở hẳn ra, sắc mặt tộc trưởng Tần chợt sững lại, bố mẹ Thiên Bảo thì ngơ ngác nhìn nhau. "Đây... không phải là Tế y sao?" Mẹ Thiên Bảo kỳ lạ lẩm bẩm.
Tưởng Ly không hiểu phản ứng của ba người họ, nhưng cũng hiểu rõ trong lòng tranh này quả nhiên là Tần Thiên Bảo vẽ trộm. Cô dịch chuyển bức tranh ra trước mặt Tần Thiên Bảo, bàn tay cầm bút lông của Tần Thiên Bảo chợt khựng lại.
Cô gái trong tranh đẹp như tiên khiến ánh mắt thiếu niên ngây dại. Lát sau, thằng bé đặt bút lông xuống, nhẹ nhàng chạm tay lên người trong tranh, cẩn thận, dịu dàng giống như đang vuốt ve người mình yêu vậy. Cảnh tượng này ngay cả tộc trưởng Tần cũng phát hiện ra điều bất thường, bỗng dưng đỏ bừng mặt, quát khẽ: "Nghịch tử!"
Đây có lẽ là lời phê bình nghiêm khắc nhất mà Tần Thiên Bảo nhận được từ nhỏ tới giờ chăng. Mẹ Thiên Bảo thấy vậy hoảng lên, lập tức giải thích: "Nhất định là hiểu lầm, nó còn nhỏ mà..."
Bố Thiên Bảo không lên tiếng, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.
Bên này, Tưởng Ly không để Tần Thiên Bảo nhìn nhiều sờ nhiều, ngay sau đó đặt bút xuống vẽ bậy lên chiếc váy của cô gái trong tranh. Ban đầu Tần Thiên Bảo sững sờ, sau đó phản ứng lại, đột ngột bổ nhào về phía bức tranh, không ngừng dùng tay chùi vết mực của Tưởng Ly đi, rồi gào lên, thậm chí gần như là gào thét.
Tộc trưởng Tần và bố mẹ thằng bé đều chết sững, dẫu sao thì từ ngày phát bệnh đến nay, Tần Thiên Bảo chưa từng kích động như vậy. Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ tuy không quá thảng thốt nhưng cũng luôn đề phòng những trạng thái thất thường có thể xảy ra của Tần Thiên Bảo.
Động tĩnh của Tần Thiên Bảo không hề nhỏ, tâm trạng cực kỳ tệ, khiến những người hàng xóm vốn đang đứng trước cửa cũng không nhịn được phải đi vào sân, ngó đầu nhìn vào qua cửa sổ. Ngay cả Lục Đông Thâm không ưa Tần Thiên Bảo, nghe thấy tiếng động cũng bước vào phòng sách.
Tưởng Ly không cho phép Tần Thiên Bảo quá náo loạn. Cô lập tức rút cuộn tranh ra khỏi người thằng bé, ngay sau đó đi tới bên cạnh đống lửa. Tần Thiên Bảo lao tới như phát điên, nhưng nó còn chưa kịp chạm vào vạt áo Tưởng Ly đã bị Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn trái phải giữ chặt, mặc cho nó đá bừa chân vào không trung.
Mẹ Thiên Bảo thấy vậy rất xót con, van vỉ: "Đừng làm nó đau, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà..."
Động tác của Tưởng Ly rất nhanh gọn, cô ném cuộn tranh vào cạnh đống lửa, ngọn lửa lập tức bùng lên, ai nấy đều sửng sốt. Khi nhìn lại Tần Thiên Bảo, họ thấy thằng bé đột ngột dừng mọi hành động, ngây người đứng quan sát mọi chuyện trước mắt.
Cuộn tranh trong chốc lát bị ngọn lửa liếm hết quá nửa, khuôn mặt người phụ nữ bắt đầu méo mó biến dạng. Quá trình cháy còn tỏa ra một mùi hương cực kỳ nhức mũi, không dễ ngửi chút nào, nhưng nó không ngừng len lỏi vào khứu giác, khiến người ta bị sặc, ho khan liên tục.
Các vị hàng xóm thì thầm to nhỏ.
"Người trên tranh là Tế y phải không?"
"Trông rất giống đấy."
"Cô ta dám đốt Tế y à?"
"Phải, sao có thể làm vậy chứ? Quá tội lỗi."
Trong phòng, Tưởng Ly buông tay, bức tranh đã cháy hai phần ba rơi xuống chậu đồng chuẩn bị từ trước. Tờ giấy vẽ tranh còn lại một đoạn nhỏ cũng dần dần cong lên, là một góc cổ tay áo rộng của người phụ nữ tỏng tranh, từng chút một trở thành tàn tro.
Tưởng Ly ra hiệu, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn buông Tần Thiên Bảo ra. Tần Thiên Bảo không còn định lao về phía trước như ban nãy mà cứ thế ngây người nhìn bức tranh trong chậu đồng hóa thành tro bụi, nhìn ngọn lửa nhỏ dần đến khi lụi tàn hẳn.
Bấy giờ chân nó mới mềm oặt xuống, nó ngồi sụp xuống đất, rồi lấy hai tay ôm đầu, kêu thảm thiết một tiếng.
Tưởng Ly lại gần nó hơn một chút, đứng chắp tay sau lưng, quát một tiếng từ phía trên: "Tần Thiên Bảo!"
Âm thanh ấy như một lưỡi búa nặng nề giáng xuống đầu Tần Thiên Bảo. Nó đột ngột im lặng, nhìn về phía có âm thanhg, dần dần, ánh mắt từ hỗn độn, đau khổ, mơ màng trở lại với sự trong trẻo, sáng sủa.
Nó bỗng cảm thấy như có ánh sáng vạn trượng chiếu xuống. Cô gái trước mặt mặc chiếc áo choàng trắng, mái tóc dài đến vai. Giây phút cô nhìn từ trên xuống giống như xung quanh tỏa ra hào quang, cũng giống như bản thân cô đứng giữa quầng sáng vậy.
Tần Thiên Bảo nhìn Tưởng Ly chằm chằm, lẩm bẩm: "Thần nữ..."
Ngay sau đó, nó nhắm mắt lại, ngất lịm đi.
***
Tưởng Ly cảm giác, từ sau khi đến Tần Xuyên, cô chưa hôm nào được ngủ một giấc sâu như hôm nay, hơn nữa là chợp mắt bình thường khi đêm xuống.
Cô mơ
thấy rất nhiều thứ, mở mắt ra như cả cuộc đời đã trôi qua vậy.
Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong mơ lại là hình ảnh Lục Đông Thâm khắp người đầy máu đứng giữa bầy sói, tay cầm chặt con dao Phần Lan của cô.
Cho dù tỉnh dậy, Tưởng Ly dường như cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh tới từ giấc mơ.
Từ sau khi ở bên Lục Đông Thâm, những cảnh tượng tương tự trong mơ cô từng bắt gặp không ít. Cô trước đó cũng đã hỏi thăm Tố Diệp về tình trạng này. Tố Diệp hỏi han kỹ càng một lượt rồi nói với cô: Ngày nghĩ nhiều, đêm gặp mộng!
Khi đó Tưởng Ly suýt lật bàn sau khi nghe kết luận Tố Diệp đưa ra.
Tố Diệp giữ chặt bàn làm việc của mình, đồng thời giải thích với cô: "Chính vì cậu quá lo cho tình hình của Lục Đông Thâm rồi, hơn nữa trong tiềm thức cậu luôn cho rằng Lục Môn là nơi hang hùm miệng cọp."
Đây đúng là sự thật.
Cuối cùng, Tố Diệp bổ sung thêm một câu: "Cậu vì yêu sinh sợ hãi. Phải biết anh ấy lớn lên trong hoàn cảnh đó, đã sớm miễn dịch rồi, đâu phải là bông hoa trong lồng kính."
Nói thì nói vậy nhưng Tưởng Ly nghĩ đến vẫn thắt lòng. Thêm nữa, tình hình sức khỏe của Lục Đông Thâm cô hiểu rõ. Về điểm này, cô không đề cập với Tố Diệp.
Không gian trong phòng cực tối, cửa sổ được che bởi chiếc rèm dệt bằng cỏ, chẳng trách cô ngủ sâu như vậy. Sau khi đã quen với ánh sáng, Tưởng Ly mới cảm nhận được nơi mình nằm không phải nhà tộc trưởng Tần cũng không phải căn nhà mới của thím ba.
Căn phòng không lớn, góc tường kê một bàn trang điểm được lau dọn sạch sẽ, duy chỉ có chiếc gương trên cao là khiến Tưởng Ly không thoải mái.
Cũng không phải vì trên gương có gì mà vì cô không thích cảm giác trong phòng có bàn trang điểm và gương cho lắm. Có lẽ vì nghe nhiều chuyện ly kỳ rồi nên cứ cảm giác một khi chợp mắt sẽ có thứ gì đó chui từ trong gương ra.
Bên kia tường có tủ, trên đầu hình như được sơn, loáng thoáng phản chiếu ánh sáng. Chất gỗ dày dặn, trông rất cổ. Trên tường còn dán một số thứ, có tranh têt, còn có những tờ giấy nhỏ.
Cô đang định xuống giường nhìn cho rõ thì cửa phòng được đẩy ra, một khoảng nắng lớn hắt vào trong. Cơ thể dài ngoằng của Lục Đông Thâm in hình trong đó, cực kỳ bắt mắt.
Tưởng Ly ngồi im bên mép giường, xõa tóc nhìn Lục Đông Thâm đi vào. Cửa phòng không đóng, nắng cứ thế mặc sức soi rõ từng ngóc ngách và cách bài trí trong phòng. Tới khi Lục Đông Thâm đổ người xuống, hai tay chống lên hai bên giường bao bọc lấy cô, cô mới hỏi: "Em đang ngủ ở nhà ai đây?"
"Nhà thím ba." Lục Đông Thâm cười khẽ.
Tưởng Ly nhướng mày: "Người bất tỉnh nhân sự là Tần Thiên Bảo cơ mà?"
"Phải." Lục Đông Thâm hôn lên trán cô: "Em vừa ra khỏi cửa lớn nhà tộc trưởng Tần đã thiếp đi. Thím ba xót em nên không muốn em mất công đi qua căn nhà mới nữa, nhường luôn nhà của mình."
Tưởng Ly "ừm" một tiếng, uể oải dựa vào vai Lục Đông Thâm. Cảm giác được ngủ đủ giấc thật thích, cảm giác được lười biếng dựa vào anh thế này cũng quá tuyệt, không muốn nhúc nhích, cũng chẳng muốn làm gì.
"Em không hỏi han tình hình của Tần Thiên Bảo à?" Lục Đông Thâm để mặc cô uể oải.
Tưởng Ly mềm oặt người: "Nó chắc chắn không sao mà, thế nên có gì phải hỏi đâu. Nếu thật sự có chuyện gì, tộc trưởng Tần và mọi người đâu có để em ngủ say như chết thế này."
Kể cũng phải.
Lục Đông Thâm khẽ cười, nha đầu thật thông minh. "Có chuyện này em vẫn nên biết."
Tưởng Ly ngước mắt nhìn anh.
"Em trở thành người nổi tiếng rồi."