Câu nói chuyển hướng đột ngột của anh khiến Dương Viễn bất ngờ, sững người giây lát. Sau đó anh ấy phản ứng lại rất nhanh, vỗ hai tay vào nhau: “Đây mới là cậu chứ, Lục Đông Thâm!”
Tưởng Ly quay đầu nhìn Lục Đông Thâm, bỗng dưng cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Lục Đông Thâm không nhìn cô mà tiếp tục nói với Dương Viễn: “Nghĩ cách cản Cận Nghiêm lại. Bây giờ tình hình sức khỏe của bố tôi không được ổn, đã rất ít tới tham gia các buổi họp Hội đồng quản trị rồi. Chỉ cần Cận Nghiêm không xuất hiện trong các buổi họp Hội đồng hoặc các buổi họp báo thì mọi sự tốt lành.”
Dương Viễn lấy làm lạ: “Tôi còn tưởng cậu đã dùng sức hấp dẫn của bản thân chinh phục được Cận Nghiêm rồi chứ, loay hoay một hồi, anh ta vẫn chưa phải người của cậu sao?”
Lục Đông Thâm ném cho anh ấy một ánh mắt, sắc lẹm như một lưỡi dao. Dương Viễn nhận vững vàng, lập tức nói: “Cậu hoàn toàn yên tâm, chỉ cần bác trai về đó, tôi sẽ lập tức giữ chặt Cận Nghiêm. Không giữ được anh ta, tôi sẽ nhảy xuống vực. Đứng trước mặt dâu trưởng Lục Môn, tôi dám nhận lấy quân lệnh này!”
Tưởng Ly đứng bên cạnh thở dài: “Dương Viễn, anh nói coi, anh bỏ mặc việc kinh doanh của nhà mình không lo, chạy tới lo cho nhà họ Lục. Anh thành thật khai báo đi, có phải anh đã bị ông Dương nhà anh xóa tên hay không, thế nên mới ôm chặt chân của Lục Đông Thâm không buông?”
Dương Viễn không giận mà bật cười: “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Nhà họ Dương bọn anh nhân khẩu đơn giản, gia phong lại nghiêm ngặt, gia nghiệp từ xưa tới nay chỉ truyền cho con trưởng không truyền cho con thứ. Thế nên loại đứng út trong nhà như anh, muốn lĩnh giáo chút tranh đấu hào môn cũng không có cơ hội. Lục Môn tốt biết bao. Sự nghiệp rộng lớn, con cháu đầy đàn, quan hệ phức tạp. Anh chỉ cần rèn luyện một khóa là thiên hạ vô địch luôn.”
Tưởng Ly bĩu môi. Đúng là ăn nói hàm hồ bằng điệu bộ nghiêm chỉnh. Theo như cô được biết, Dương Viễn là đứa cháu được cưng nhất trong nhà họ Dương. Hơn nữa, cô còn nghe nói, năm xưa ông Dương có lòng truyền lại gia nghiệp cho anh ấy,kết quả anh ấy lại buông một câu “Con là con út trong nhà, con muốn được sống phong lưu, thoải mái”, rồi ném hết trách nhiệm cho anh trưởng.
Kể ra, anh trưởng của Dương Viễn cũng là “chiến đấu cơ” trong số các kỳ tài, cực kỳ yêu thích nhiếp ảnh, nhưng không còn cách nào khác, việc kinh doanh trong gia đình không thể bỏ đó không ai làm được. Thế là anh trưởng đành phải gánh vác trọng trách nặng nề của nhà họ Dương trong lúc ghen ghét, đố kỵ, ngưỡng mộ với sự tự do tự tại của Dương Viễn. Anh cả nhà họ Dương làm ăn rất giỏi, là một người có năng lực trên thương trường, nhưng trong lòng vẫn luôn tâm niệm tình yêu với nhiếp ảnh, bèn mở liên tục vài ba cửa hàng nhiếp ảnh nhỏ lẻ, các cửa hàng đều trưng bày tác phẩm của anh ấy, cực kỳ đốt tiền. Nói theo lời của anh trưởng thì: Làm kinh doanh là để nuôi tình yêu với nhiếp ảnh.
Tưởng Ly từng hỏi Lục Đông Thâm câu tương tự, Lục Đông Thâm nói với cô: Dương Viễn vì muốn giúp anh, cứ thế giúp một mạch rất nhiều năm.
Tình bạn giữa những người đàn ông xưa nay không phải là lời nói đầu môi.
Thật ra cô rất cảm kích Dương Viễn, nhưng cũng không cần phải để anh ấy dương dương tự đắc nên cũng không tiếp lời anh ấy, quay đầu hỏi Lục Đông Thâm: “Vì sao phải cản Cận Nghiêm?”
Lẽ nào liên quan tới cuộc gọi của Lục Chấn Dương?
Lục Đông Thâm không giấu cô, giơ tay vuốt lại mấy lọn tóc mai trước trán cô và nói: “Bởi vì ở Lục Môn, Cận Nghiêm là người duy nhất có thể chấp hành quyết định của Hội đồng quản trị một cách công bằng và nghiêm ngặt.”
Tưởng Ly sửng sốt. Nói vậy là, Lục Chấn Dương định làm thật rồi. Còn quyết định của Lục Đông Thâm rõ ràng là “tiền trảm hậu tấu”? Đây chắc chắn là một nước cờ nguy hiểm. Nỗi lo lắng của cô ngay sau đó đã được Dương Viễn nói ra.
“Thật ra cách tốt nhất chính là kéo Cận Nghiêm về phe mình, bằng không nếu anh ta biết rõ sự tình, sau này cho dù cậu có ngồi lên được chiếc ghế quyền lực, anh ta vẫn sẽ có những lấn cấn trong lòng.”
Lục Đông Thâm gạt tàn thuốc: “Đầu tiên, chức vụ của Cận Nghiêm quyết định việc anh ta không thể về phe ai cả. Thứ hai…” Anh ngước mắt nhìn Dương Viễn, hỏi lại một cách thản nhiên: “Vì sao phải để anh ta biết sự thật? Quân lệnh của cậu làm chưa đến nơi đến chốn.”
Dương Viễn vỗ đùi, phải, mình bị ngốc sao. Cận Nghiêm không có cơ hội tiếp xúc với Lục Chấn Dương, thì làm sao biết sự tình?
“Haizz, liên quan đến nhân vật Cận Nghiêm này chúng ta có thể lên kế hoạch lâu dài.” Dương Viễn vẫn chưa dứt “tà tâm”: “Lục Đông Thâm, tôi cho rằng nếu
cậu hạ mình thu nạp người tài, chưa biết chừng Cận Nghiêm sẽ chọn cành cao mà đậu? Nhớ lại mấy lần này anh ta giúp cậu điều tra, tốn không ít công sức đấy. Cùng lắm thì bảo dâu trưởng ra mặt, tôi cảm thấy Cận Nghiêm vẫn rất sợ cô ấy. Thật sự không được nữa thì bảo dâu trưởng của chúng ta làm tiểu nhân trước làm quân tử sau, đấm cho anh ta một trận, đánh đến khi nào phục thì thôi.”
Anh ấy vừa dứt lời, một chiếc gối đã bay thẳng tới. Dương Viễn gọn gàng đỡ lấy, cười với Tưởng Ly: “Nhớ lúc trước em suýt chút nữa giết tên nhóc Cận Nghiêm ấy, bây giờ nhìn thấy em, chắc hai chân anh ta vẫn còn mềm nhũn.”
Tưởng Ly cười khẩy: “Dương Viễn, con dao Phần Lan đó của em lâu lắm không được “sát sinh” rồi, có cần em lột da anh trước không?”
Dương Viễn vội vàng giơ gối che trước ngực: “Xã hội tiên tiến, chúng ta nên văn minh một chút.”
Lục Đông Thâm để mặc cho họ “yêu thương tàn sát” nhau, cuối cùng nói: “Giai đoạn trước mắt chúng ta phải ổn định Cận Nghiêm đã. Khi có được quyền lực, Cận Nghiêm là người của ai không còn quan trọng nữa.”
Kể cũng phải, Dương Viễn gật gù.
Cảm giác bất an của Tưởng Ly lại xuất hiện, rục rích muốn chồm ra ngoài như một con thú bị giam cầm. Thứ lỗi cho cô bình thường lúc rảnh rang hay xem mấy bộ phim mưu tính quyền lực, nên luôn mơ hồ cảm thấy cảnh này rất quen thuộc. Ngẫm kỹ lại, chẳng phải đây chính là cảnh mấy vị Thái tử khi sắp bị phế truất định khởi binh tấn công, ép cho Hoàng đế thoái vị sao?
Nhưng, việc này thật sự có thể sao?
Nếu vậy, thành kiến của Lục Chấn Dương với Lục Đông Thâm sẽ càng sâu đậm, còn Lục Đông Thâm cũng khó tránh khỏi sau này bị người đời chỉ trích phải không?
Thế là cô hỏi Lục Đông Thâm: “Nhất định phải làm như vậy sao?”
***
Sau khi Dương Viễn đi khỏi, đêm đã khuya, Lục Đông Thâm gọi liền mấy cuộc điện thoại rồi mới đi tắm.
Tưởng Ly ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng ngủ, chân trần khoanh gối, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn trân trân ra ngoài màn đêm. Khi Lục Đông Thâm bước vào cô cũng không phát hiện ra, cả người co lại như một con mèo vậy, khiến anh bất giác thấy đau lòng.
Cũng không biết có phải vì gần đây xảy ra quá nhiều việc hay vì anh bắt đầu trở nên cảm xúc hơn, tóm lại anh rất sợ những tháng ngày này sẽ khiến cô thiệt thòi. Cứ ví dụ như lần trở về Trung Quốc lần này, anh đáng lý phải cùng cô quay về Thương Lăng thăm một chuyến, nhưng vì lý do thời gian, cô từ bỏ dự định ấy, nói với anh: Cơ hội về Thương Lăng còn nhiều mà, làm việc chính quan trọng hơn.
Cô hiểu chuyện, cô độc lập, có lúc luôn khiến Lục Đông Thâm quên mất thật ra cô cũng là một cô gái ham chơi.
Có lúc nhớ tới những ngày tháng ở Thương Lăng, nhất là khi ở trên núi Kỳ Thần, trước mắt Lục Đông Thâm luôn đung đưa những hình ảnh cùng cô bắt chuột xạ hương dưới ánh trăng. Cô nói cô lưu luyến giang hồ, đã quen với chuyện oán thù rành mạch. Nhưng anh lại cho cô một chiếc vương miện, bắt cô ngồi vào một vị trí vinh hoa phú quý nhưng có thể sẽ chao đảo bất an cả đời.
Lục Đông Thâm khẽ thở dài, bên tai vẫn còn văng vẳng câu hỏi lúc trước của cô: Nhất định phải làm như vậy sao?
Nghe thấy động tĩnh, Tưởng Ly quay đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh nhìn tới. Cô bèn bước xuống sofa, hỏi anh: “Chắc anh mệt lắm rồi, để em pha dầu mát-xa để anh thả lỏng tinh thần.”
Lục Đông Thâm giơ tay về phía cô: “Qua đây.”
Cô tiến lên, vòng hai tay qua cổ anh. Anh theo đà ôm lấy eo cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh biết em không thích anh như vậy, thật ra còn có chút ghét bỏ, đúng không?”
Tưởng Ly cúi đầu, ánh nhìn quấn quýt cùng anh, bờ môi mấp máy nhưng không nói ra lời nào.