Không ai ra mặt dìm xuống hay thanh minh cho những lời đồn ác ý này.
Tập đoàn Lục Môn không cần làm vậy, còn Tưởng Ly thì không buồn để tâm.
Chẳng qua là tam sao thất bản, lâu dần cũng sẽ theo gió bay đi.
Lục Đông Thâm tới gặp ba người.
Ở trong ba trại giam khác nhau.
Lục Chấn Danh, chú hai của anh. Bình thường được mệnh danh là người nho nhã, khép kín, vậy mà bốn năm trước lại ngấm ngầm chỉ đạo kế hoạch truy sát anh.
Ông trời thương anh, nếu lúc đó không gặp được Tưởng Ly cứu mạng, anh cũng không có phúc lớn đợi được bố của Trần Du chữa trị cho.
Bây giờ đây Lục Chấn Danh ngồi ngay trước mặt anh, tóc cắt rất ngắn, mặc áo tù, gầy hẳn đi so với lúc trước, má cũng hóp sâu. Nhưng trông ông ta không gượng gạo, không thảm hại, ông ta ngồi đó vẫn rất điềm đạm, tự nhiên.
Đây là thứ có sẵn trong máu của con cái nhà họ Lục, cho dù rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng đến đâu cũng sẽ không hèn hạ bất lực như phận con sâu cái kiến.
"Nghe nói chú hai ở trong này cũng không tệ, học ngoại ngữ, rèn thư pháp, rất tu tâm dưỡng tính." Lục Đông Thâm khẽ nói.
Lục Chấn Danh nhìn anh cười nhẹ nhàng rồi đưa mắt nhìn một lượt: "Tôi nghĩ, bất kỳ ai rơi vào môi trường này cũng sẽ biết tu tâm dưỡng tính thôi. Cậu đã ngồi lên ghế Chủ tịch, nhanh chóng tới gặp tôi, với tính cách của cậu, chắc cũng không phải tới để giương oai diễu võ đâu nhỉ."
"Chú hai là trưởng bối, chuyện giương oai diễu võ này không thể làm trước mặt trưởng bối được." Ánh mắt Lục Đông Thâm tối đi, ngữ khí cũng trầm xuống: "Cháu chỉ tò mò chuyện bốn năm trước."
"Chuyện bốn năm trước?" Lục Chấn Danh hơi ngước lên, lát sau bật cười: "Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Đông Thâm à, ai ai cũng nói cậu là một con mãnh hổ của Lục Môn. Nhưng ở trong mắt tôi, cậu là sói. Dù ân hay oán cậu đều nhớ rất sâu, khi thời cơ tới ắt sẽ đáp trả. Chuyện bốn năm trước chính là một ví dụ. Bao năm qua cậu không bỏ qua việc điều tra, bây giờ tôi đã ngồi vào đây, cậu vẫn còn túm lấy chuyện đó không buông. Sao hả, cậu vẫn chưa hài lòng?"
Lục Đông Thâm nói thẳng: "Nhà máy sinh học Quý Dương năm đó không chỉ nhận một công thức, trước đó vẫn vận hành rất suôn sẻ, cho tới khi Vệ Bạc Tôn gia nhập. Cháu rất muốn hỏi chú hai một câu, vấn đề của công thức mà Vệ Bạc Tôn mang tới, chú đã biết rõ từ đầu phải không?"
Khóe miệng Lục Chấn Danh cứng lại: "Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, đến lúc công thức xảy ra chuyện tôi mới biết."
Lục Đông Thâm giả vờ tỉnh ngộ: "Không sai, theo lời của chú hai thì tức là, nhà máy gặp chuyện, chú hai tận dụng thời cơ sai người định diệt trừ tận gốc người sắp tới Quý Dương là cháu."
Lục Chấn Danh cười khẩy: "Những chuyện này chẳng phải cậu đã biết rõ rồi sao?"
"Nhưng cháu lại nghĩ tới một hoàn cảnh khác." Lục Đông Thâm từ tốn đáp lời: "Đối với những gì cháu hiểu về chú hai, có lẽ chú hai đã sớm biết công thức có vấn đề, chẳng qua chỉ muốn dựa thế, diệt trừ những hòn đá cản trên đường mà thôi."
Lục Chấn Dương hơi nheo mắt lại: "Tôi dựa thế? Đông Thâm, cậu đừng quên năm xưa nhà máy sinh học Quý Dương do tôi và cậu đồng thời chịu trách nhiệm. Liệu tôi có cầm đá đập vào chân mình không? Hủy hoại toàn bộ lợi ích của mình để diệt trừ cậu?"
"Hủy hoại nhà máy Quý Dương sao có thể khiến chú hai bị phá hủy toàn bộ lợi ích chứ? Ngược lại, nếu nhà máy Quý Dương tiếp tục vận hành mới gọi là giết tài sản lớn của chú hai."
"Tôi không hiểu ý cậu." Trong ánh mắt Lục Chấn Danh đã không còn nụ cười, nhưng ngữ khí nghe vẫn rất bình tĩnh.
Lục Đông Thâm cũng không định vòng vo với ông ta nữa: "Nhà máy Quý Dương là nhà máy đầu tiên của Lục Môn tại Trung Quốc, cũng là dự án lúc trước bố cháu ra sức ủng hộ, không chỉ bác bỏ ý kiến của mọi người mà còn dồn vào đó một số vốn lớn, mục đích chính là muốn đưa dự án công nghệ sinh học vào lãnh thổ Trung Quốc. Cháu và chú hai đều là người phụ trách nhà máy, phát triển rất tốt. Chú hai chỉ có khổ lao, công lao lại thuộc về bố cháu. Nhà máy Quý Dương một khi gặp chuyện, với tư cách là người phụ trách, chú hai tuy nói sẽ gánh vác trách nhiệm, nhưng cũng còn tốt hơn tiếp tục xây từng viên gạch cho danh vọng của bố cháu. Vệ Bạc Tôn mang bí kíp tới, còn chú thì vui vẻ đón nhận, cả hai đều ôm theo mục đích riêng. Hắn ta thì hy vọng có một khoản tiền lớn và con đường để tiếp tục hoàn thiện bí kíp. Còn chú thì có ý đồ lợi dụng sự thiếu sót của bí kíp để phá hủy nhà máy. Sự cố của nhà máy không phải ngẫu nhiên, chú hai đã lên kế hoạch từ trước, trước khi sự việc xảy ra còn lấy cớ công vụ gọi cháu tới Quý Dương gấp. Chú sắp xếp hai nước đi,
nếu cháu không chết trong tai nạn nhà máy, vậy thì cũng có sát thủ đợi sẵn lấy mạng của cháu."
Nói tới đây, Lục Đông Thâm dựa người ra sau rồi mới tiếp tục: "Diệt trừ cháu, không khác gì chặt đi hai đôi chân của bố cháu. Ông sẽ vừa ủ ê mất tinh thần vì mất đứa con trai cả cũng sẽ đồng thời bị các cổ đông khiển trách vì làm tổn hại lợi ích của nhà máy. Ông sẽ rơi xuống vũng bùn lấy không thể bò lên. Chú hai, chiêu một mũi tên trúng hai đích này của chú quả là thâm độc."
Sắc mặt Lục Chấn Dương càng lúc càng khó coi, ánh mắt cũng sa sầm lại, giống như được phủ một lớp sương mù âm u, không thấy điểm tận cùng. Rất lâu sau, màu sắc đen tối ấy mới tan đi. Ông ta nhìn Lục Đông Thâm, bỗng bật cười: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Khởi Bạch lại thua cậu rồi."
Ông ta hơi đổ người về phía trước, sắc mặt trở lại vẻ bình thường, khẽ thở dài: "Nhưng, những điều cậu nói, cậu có chứng cứ chứng minh không?"
"Không có." Lục Đông Thâm cười khẽ: "Ban nãy cháu cũng nói rồi, đây chỉ là những chuyện cháu cho rằng chú hai có thể đã làm. Nhưng bây giờ cũng đã đủ rồi, riêng việc thuê người giết người cũng đủ giúp chú hai yên tâm ở đây tu tâm dưỡng tính. Sau này nếu chú may mắn ra ngoài được cũng không sao. Cháu chỉ cần giữ chặt Lục Khởi Bạch, chắc chú hai cũng phải ngoan ngoãn đúng không?"
Lục Chấn Dương đột ngột nghiêm mặt lại: "Lục Đông Thâm!"
Lục Đông Thâm nhìn ông ta, khóe môi nở nụ cười khẽ: "Đây mới là nét mặt nên có của chú hai." Anh cố tình thở dài: "Con người đi tới cuối cùng có lúc cũng cần may mắn. Chú hai, vận mệnh không nằm trong tay chú và Lục Khởi Bạch, thế nên chấp nhận số phận đi."
Lục Chấn Danh nghiến răng, cảm xúc phẫn nộ cố gắng được ông ta liên tục dồn nén, lát sau ông ta hỏi: "Chuyện phòng thí nghiệm xảy ra sự cố là cậu tự biên tự diễn đúng không!"
Lục Đông Thâm cũng sát lại gần ông ta, cười khẽ, nói rành mạch: "Không làm như vậy, làm sao dụ được con cáo già như chú ra khỏi núi?"
Sắc mặt Lục Chấn Danh càng sa sầm hơn.
Lục Đông Thâm ngồi lại chỗ cũ, sống lưng thẳng đầy kiêu ngạo. Lát sau anh nói: "Chú hai làm chuyện gì cũng đầy thủ đoạn. Cháu chỉ học chú chút trò vặt mà thôi. Có điều hình như chú hai quên mất một việc."
Lục Chấn Danh không truy hỏi, nhưng nhìn anh đầy cảnh giác.
Thấy vậy, Lục Đông Thâm bật cười, nụ cười không chút nhiệt độ. "Không biết đã bao nhiêu lần rồi, cháu đề nghị bố cháu dọn ra khỏi căn biệt thự cũ ấy nhưng bố cháu cố chấp không dọn, nói sống ở đó thoải mái hơn. Chú hai biết căn biệt thự đó mà, chú và bố cháu chào đời ở đó. Về sau, ngay cả những bậc tiền bối của nhà họ Lục cũng đều dọn đi, vậy mà bố cháu từ đầu tới cuối đều không có ý định đi đâu. Ông nói với cháu, căn nhà này không thể để trống. Ngày chú hai vào tù, nghe quản gia nói, bố cháu đã ở trong căn phòng trước kia của chú suốt cả một đêm."
Nói tới đây, Lục Đông Thâm cũng ngừng lại.
Nghe xong, ánh mắt Lục Chấn Danh nổi sóng, nhưng cũng chỉ thoáng qua và biến mất rất nhanh.
Lục Đông Thâm nhìn thẳng vào ông ta, nói dứt khoát: "Chú hai, trong mắt chú, cháu là người không chết không được sao?"
Ngón tay của Lục Chấn Danh vô thức nắm chặt lại, một lúc lâu sau ông ta mới từ từ buông ra, khi lên tiếng giọng đã khàn tới lạnh nhạt: "Kẻ đánh cược không có đường cò kè mặc cả. Thế nên, nếu năm đó người ngồi lên vị trí quyền lực là tôi, vậy thì bây giờ tôi cũng có thể điềm nhiên, đạo mạo rồi."
Nhiệt độ trong ánh mắt Lục Đông Thâm lạnh hẳn. Anh đứng lên, kiêu ngạo, lạnh lùng: "Năm đó trong cuộc chiến giành quyền lực, bố cháu đã dùng thủ đoạn, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ giết chú. Nay cháu ngồi lên vị trí cao nhất, không dám nói thủ đoạn quang minh chính đại cỡ nào, nhưng chí ít không nhắm vào mạng người, chấm máu người như Lục Khởi Bạch. Chú hai, đây chính là chuyện mà chú quên. Sinh ra từ một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau."
~Hết chương 611~