Người Tình Trí Mạng

Ông trời vẫn còn nhân từ


trước sau

Sự xuất hiện đột ngột của dâu trưởng Lục Môn bốn tháng sau khiến quyền chủ động của cả buổi họp báo trở về với Lục Đông Thâm. Buổi họp báo vừa kết thúc, các bài viết đưa tin đã lần lượt xuất hiện, tốc độ mạng xã hội là rất nhanh, kịp thời đưa tin về những thay đổi chóng mặt trong buổi họp báo.

Các công việc khắc phục hậu quả phía sau được giao cả cho Dương Viễn.

Trên thực tế, Dương Viễn chính là một "người vợ đảm", không những sắp xếp ổn thỏa cho Nguyễn Kỳ về Trung Quốc trong thời gian nhanh nhất, còn chu đáo tận tình với các công việc sau khi kết thúc họp báo và phần quà nhỏ tới các phóng viên.

Lúc Dương Viễn gọi điện thoại khoe công với Lục Đông Thâm, anh đã đưa Tưởng Ly về nhà từ trước. Ở đầu kia điện thoại, trước tiên Dương Viễn tự khen bản thân một lượt, ý tứ đại khái là: Lục Đông Thâm, gặp được tôi là do kiếp trước cậu đã tích đức. Cậu phóng tầm mắt nhìn ra các công ty đã lên sàn đi, có tập đoàn nào mà Chủ tịch trong tình hình này có thể an toàn rút lui, về nhà làm ấm giường với vợ con? Đổi lại là những người khác, có khi tối nay họ đã phải hộc máu trên bàn rượu rồi.

Sau khi ca ngợi công lao của bản thân một lượt, anh ấy quay về chuyện chính: "Tưởng Ly và Nhiêu Tôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện này tôi cũng phải có quyền được biết chứ? Lục Đông Thâm, hai vợ chồng cậu xoay người ta như chong chóng hơi thiếu đạo đức thì phải?"

Câu này Lục Đông Thâm không thích nghe, nhất là câu mào đầu của Dương Viễn. Anh nhíu mày: "Thế nào gọi là Tưởng Ly và Nhiêu Tôn xảy ra chuyện? Không biết nói thì đừng có nói."

"Con người tới tuổi trung niên rồi, sao vẫn còn nóng tính như vậy!" Dương Viễn oán anh một câu: "Tôi không cần biết, chuyện này nếu không giải thích tường tận với tôi, cậu sẽ hối hận đấy. Con người tôi làm gì cũng được, chỉ là không chịu đựng nổi người khác coi tôi như người ngoài!"

"Nghe chuyện cũng được thôi, mang theo một bình rượu ngon tới thẳng nhà, nhưng dám ăn nói tùy tiện thì cậu cút sớm cho tôi!"

Quản gia kỳ thực đã dặn dò bên dưới chuẩn bị sẵn các món ngon và rượu ngon.

Khi Lục Đông Thâm dẫn Tưởng Ly đi vào nhà, mọi người trên dưới trong nhà đều như nhìn thấy ma, nét mặt giống Dương Viễn y như đúc.

Quản gia ngoài sửng sốt thì còn kích động.

Kích động tới mức tay chân run lẩy bẩy, liên tục nói: "Quá tốt rồi, quá tốt rồi... Về là tốt rồi..." Nhìn kỹ lại, trong đôi mắt quản gia còn rưng rưng lệ.

Lục Đông Thâm cảm khái trong lòng: Bản lĩnh mua chuộc người ta của Tưởng Ly quả thật không thể xem thường, bình thường cũng không thấy cô chủ động thân thiện với ai, sao ai nấy đều tuyệt đối phục tùng cô vậy?

Sau khi nói chuyện điện thoại với Dương Viễn xong, Tưởng Ly cũng đi tắm đã đợi một trận, làm một buổi spa thơm lừng, rồi chăm sóc da dẻ tỉ mỉ, bước ra ngoài mới cảm thấy mình thật sự sống lại.

Vẫn là ở nhà tốt hơn.

Suy nghĩ này xuất hiện vừa chân thực vừa hợp lẽ.

Gốc rễ của cô ở Bắc Kinh, nhưng từ khi người thân qua đời, căn nhà ở Bắc Kinh hình như chỉ còn là nơi ở. Cô đã trải qua bao nhiêu niềm vui nỗi buồn ở Thương Lăng, cô những tưởng Thương Lăng chính là nhà, nhưng bây giờ nghĩ lại, nơi đó hình như chỉ là một bến đỗ.

Đây là nơi cô ở ngắn nhất, thậm chí có thể nói mấy thứ đồ xếp thành đống dưới tầng hầm hoặc gác xép cô còn chưa kiểm hết, nhưng lại cảm thấy rất chân thực.

Thì ra chính là như vậy, người mình yêu ở đâu, nhà sẽ ở đó.

Lục Đông Thâm ôm cô cùng "làm ổ" trên chiếc ghế sacco, là sự ấm áp đã lâu không có được, còn cả mùi thơm trên người cô, nhàn nhạt nhưng đủ sức hút hồn người ta. Những ngày không có cô bên cạnh, mùi hương của cô trong nhà hình như cũng nhạt bớt.

Anh sợ hãi điều này.

Sợ mùi hương của cô cứ thế tan biến, dần dần sẽ không tìm được bóng hình cô trong nhà nữa.

Cũng may, cô đã trở về.

Lục Đông Thâm ngắm kỹ ngón tay cô.

Vết thương tuy khôi phục rất tốt nhưng đứt thì vẫn cứ là đứt. Anh nhìn bằng mắt, đau tận trong tim. Tình hình cụ thể của màn chặt ngón tay lấy Huyền thạch của cô khi đó, Nguyễn Kỳ đã kể cho anh, nói rất tỉ mỉ. Lúc đó anh nghe mà khắp người đau đớn.

Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh Tưởng Ly giơ dao chém xuống tay như thế nào. Cô xưa nay là người làm việc dứt khoát, hoặc có thể nói gọn ghẽ tới mức có thể tàn nhẫn với chính mình.

Xương ngón tay đứt đều, nhìn vết thương là biết quyết tâm của cô khi đó rất mạnh mẽ.

Lục Đông Thâm kéo ngón tay bị đứt của cô qua, hôn nhẹ nhàng lên đó
sau đó thì thầm bên tai cô: "Ngốc ạ."

Tưởng Ly tựa lưng vào lồng ngực anh, trở ngược tay kéo sát cổ anh lại, áp mặt mình lên mặt anh, rồi đung đưa ngón tay khiếm khuyết trước mặt anh: "Đầu ngón tay của em ấy à, dài, mất một đốt có gì đâu. Sau này em sẽ vẽ móng tay lên đó, trông cũng giống lắm."

"Bừa bãi."

Tưởng Ly cười hi hi ha ha: "Đừng có như vậy, em hết đau lâu rồi."

"Anh đau." Lục Đông Thâm nói chân thành.

Tưởng Ly xoay người lại, bờ môi men theo yết hầu của anh leo dần lên, cô cười quyến rũ: "Vậy hãy để Tưởng gia em an ủi tâm hồn tổn thương của anh nhé."

...

Khi trời tối, Dương Viễn tới thật. Thế mà anh ấy cũng nghe lời, ôm theo một vò rượu có vẻ như đã được chôn dưới đất cả trăm năm.

Tưởng Ly uể oải hỏi anh ấy: "Dương Viễn, có phải năm xưa thật ra nhà họ Dương mong chờ sinh ra anh sẽ là con gái không, thế nên mới chôn sẵn một vò Nữ nhi hồng?"

Ăn tối xong, mọi hoạt động được chuyển ra vườn hoa.

Tối nay đầu bếp có thể nói là đã vận hết công lực. Sau một bữa tối thịnh soạn, ông chuẩn bị đủ các loại bánh ngọt phong phú đầy màu sắc. Nói theo lời của Tưởng Ly thì: Càng nhiều càng tốt, tôi cần ăn một lượng đồ ngọt rất lớn để bổ sung năng lượng thiếu hụt suốt mấy tháng nay.

Ngọn đèn bích sa vẫn còn đó.

Đã được châm sẵn nến thơm, đang đung đưa tỏa ánh sáng dịu dàng, ánh trăng cũng sáng không kém gì đêm Trung thu ấy.

Tưởng Ly ngồi chung với Lục Đông Thâm trên một chiếc ghế rộng lớn. Hai người họ ngồi sát vào nhau trông rất thân mật. Dương Viễn phồng mang trợn má tỏ vẻ chua chát: "Hai người lại dính vào nhau rồi sao? Có thể ngồi với tư thế bình thường chút không? Công tử nhà họ Lục à, từ nhỏ cậu đã được dạy ăn trông nồi, ngồi trông hướng cơ mà?"

Tưởng Ly nghe xong câu ấy càng nép sâu vào lòng Lục Đông Thâm: "Anh đang ghen với em hay đang đố kỵ với Lục Đông Thâm đây? Nếu là đố kỵ với Lục Đông Thâm, thì anh hết hy vọng rồi, trong lòng em chỉ có một mình anh Lục nhà em. Còn nếu là ghen với em thì càng tuyệt vọng hơn, khuynh hướng tình dục của anh Lục nhà em là vô cùng bình thường."

Lục Đông Thâm vui vẻ trong vòng tay người đẹp, vươn dài cánh tay ôm cô chặt hơn. Anh không nói gì, mặc cho Tưởng Ly đấu võ mồm với Dương Viễn, ánh mắt bờ môi thấm đượm nụ cười.

Dương Viễn nổi da gà khắp người: "Anh mà không muốn biết em sống sót kiểu gì, em nghĩ anh thèm đến đây coi hai người dính vào nhau à? Trước khi chủ đề bắt đầu anh cần thanh minh một câu. Loại rượu này anh đã phải rất mất công mới xin được của một người bạn sưu tầm rượu. Nó được trân quý bao năm rồi, nên "biết hàng" một chút."

Rượu thì đúng là rượu ngon, nhấp vào miệng thơm phức, còn có mùi ngọt đọng lại trong miệng.

Tưởng Ly bắt đầu nảy lòng tham.

Lần này Lục Đông Thâm không chiều cô. Anh chỉ rót cho cô một chút xíu, lý do là, cô còn đang bị thương.

Tưởng Ly bĩu môi.

Giá mà lúc chặt tay có vò rượu ngon để uống, chắc đến lúc thuốc ngấm cũng không quá đau đớn.

"Chuyện trước đó chắc các anh cũng biết rồi. Kẻ lái máy bay giơ dao về phía em. Nhưng em rất nhanh nhạy. Dao đầu tiên hắn không thành công, nếu muốn tiếp tục giết em thì khó đấy. Sau đó thì rơi xuống dòng cát chảy, cùng một lúc cả ba người. Lúc đó trận bão cát cũng lớn, thật ra cả quá trình em đều ở trong trạng thái ngây ngốc. Kẻ lái máy bay rõ ràng muốn lấy mạng em, giữ chặt em không chịu buông tay. Lúc đó em nghĩ chắc ba người không ai sống nổi. Không ngờ ông trời vẫn khá nhân từ, chắc là ông trời chỉ muốn trừng phạt kẻ ác chăng. Cuối cùng cơn bão cát cuốn em và Nhiêu Tôn lên cao, còn tên lái máy bay không thấy ra khỏi dòng cát chảy nữa."

~Hết chương 660~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện