Điều người của chúng ta qua, giúp được Đàm Diệu Minh trụ tới lúc nào hay lúc ấy.Lục Đông Thâm càng nhíu mày tợn hơn.
Dương Viễn thấy vậy, biết tình hình không ổn bèn nói ngay: “Tôi nhắc nhở cậu, chúng ta không được lội xuống dòng nước đục này nữa. Lúc trước khi cử người canh chừng bệnh viện, mục đích của cậu rất rõ ràng. Bây giờ có người của Nhiêu Tôn làm thay chúng ta rồi, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.”
Lục Đông Thâm trầm mặc, cầm điếu thuốc rất lâu mà không hút được lần nữa. Phần tàn nơi đầu thuốc dần dần đã lan tới quá nửa điếu thuốc. Dương Viễn càng trông thấy anh như vậy càng không yên tâm. Anh ấy gạt tàn thuốc: “Những người của bạch đạo chắc chắn kiểu gì cũng ra tay trị Đàm Diệu Minh rồi. Anh ta bây giờ cùng lắm chỉ là nỏ mạnh hết đà. Việc cậu tới Hoàng Thiên đích thân cứu cô gái và các anh em của anh ta ra ngoài đã đắc tội tới Nhiêu Tôn. Bây giờ Nhiêu Tôn nhắm vào Đàm Diệu Minh mà tới, chúng ta không thể ra mặt ngăn cản được, cũng coi như trả lại cho Nhiêu Tôn một phần tình cảm. Cậu đừng có suy nghĩ linh tinh nữa.” Nói rồi, anh ấy vươn tay gõ mấy tiếng lên mặt bàn, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Trước nay cậu luôn là người biết suy nghĩ cho đại cục đấy.”
Đầu lọc cuối cùng cũng không chịu được sức nặng. Cả một đoạn tàn thuốc dài rơi xuống đất. Lục Đông Thâm tiện tay dập tắt, lấy ngón trỏ và ngón cái đè thật mạnh, đầu thuốc lá bị vò đến nát vụn: “Người của chúng ta trong bệnh viện còn bao nhiêu?”
“Mười mấy người, không nhiều.” Dương Viễn nói.”
“Điều người qua mất bao nhiêu thời gian?” Lục Đông Thâm lại hỏi.
Dương Viễn hơi sững người: “Còn xem cậu cần bao nhiêu người.”
“Người của Nhiêu Tôn có bao nhiêu? Đàm Diệu Minh lại dẫn theo bao nhiêu người qua?”
Dương Viễn ngẫm nghĩ: “Đàm Diệu Minh có khoảng hơn năm mươi người. Nơi này không phải địa bàn của Nhiêu Tôn nên cậu ta chỉ có khoảng hơn ba mươi người thôi.”
Lục Đông Thâm nheo mắt lại: “Điều thêm hai mươi người phía chúng ta qua đó nữa.”
“Cậu muốn giúp Nhiêu Tôn?” Dương Viễn cười: “Tôi cảm thấy không cần đâu. Phía sau Nhiêu Tôn dẫu sao vẫn còn lực lượng công an và cảnh sát cơ động. Tôi đoán là xe cảnh sát sắp áp sát nơi đó rồi. Tới lúc đó Đàm Diệu Minh và đám đàn em của anh ta không ai chạy thoát được.”
Lục Đông Thâm đứng dậy, buông một câu: “Giúp Đàm Diệu Minh.”
Dương Viễn cứng đờ người ngồi thẳng đuột trên sofa. Đợi tới khi Lục Đông Thâm vào phòng thay đồ rồi, anh ấy mới hoàn hồn lại, đứng phắt dậy, hét to về phía phòng thay đồ: “Không phải… Cậu có ý gì hả?”
Chẳng mấy chốc, Lục Đông Thâm đã đi ra khỏi phòng thay đồ. Anh đã mặc sơ mi và khoác bộ vest lên người xong xuôi. Cả người trở nên nghiêm nghị và lạnh lùng hơn hẳn. Anh giơ tay cài cúc tay áo: “Điều người của chúng ta qua, giúp được Đàm Diệu Minh trụ tới lúc nào hay lúc ấy. Chính là ý này đó.”
Dương Viễn trợn tròn mắt: “Lục Đông Thâm, cậu điên rồi hả? Cậu định giúp Đàm Diệu Minh? Tình hình hiện tại ra sao cậu còn chưa rõ ư? Cậu đối đầu với Nhiêu Tôn là ngang nhiên chống đối người thi hành công vụ đấy.”
Lục Đông Thâm không quan tâm, anh với tay lấy chiếc áo dạ: “Đi xe của cậu, tới bệnh viện.”
Dương Viễn nhanh nhẹn chặn Lục Đông Thâm lại: “Cậu phá hoại quy tắc như vậy, là thật sự muốn giúp Đàm Diệu Minh hay vì cô gái kia?”
Lục Đông Thâm nhìn anh ấy, dằn mạnh từng chữ: “Dương Viễn, cậu gần tới tuổi trung niên quả nhiên càng ngày càng nói nhiều lời vô dụng.”
***
Trong bệnh viện, tình cảnh không khác gì địa ngục.
Thiên Dư và Long Quỷ dẫn theo đám người kia xông vào phòng của Tề Cương và mọi người. Nơi Tưởng Ly có mặt là phòng bệnh của Tề Cương. Sau khi nghe thấy động tĩnh, Tề Cương vẫn còn đang quấn băng kín mít bèn lật người xuống giường, đòi liều mạng với bọn chúng. Thiên Dư ôm hận trong lòng, dù sao cũng mất hai cánh tay, sao có thể để mặc cho Tề Cương sống sót? Hắn phóng mắt qua, đám người kia lập tức xông lên.
Các anh em khác ở trong các căn phòng khác nhau cũng vẫn còn nhiều thương tích. Ba mươi mấy con người sức như trâu như hổ tới đối phó với họ, nếu là bình thường, liều mạng một phen còn có khả năng chiến thắng. Nhưng bây giờ, thực lực chênh lệch quá nhiều, phần thắng rõ ràng quá mông lung.
Tưởng Ly dốc hết sức bình sinh, nghĩ bụng có thể bảo vệ được người nào hay người ấy. Nhưng lúc này cô đang bị vây kín, lại có thêm một Tưởng Tiểu Thiên, cho dù cô lấy một địch năm cũng vẫn là quá sức. Đối phương rõ ràng nhắm tới mạng của Tề Cương, mỗi một lưỡi dao vung xuống đều rất dữ. Tưởng Ly liều chết mấy bận, con dao Phần Lan đã đỏ rực máu, máu ròng ròng chảy xuống mũi dao.
Có cả máu của đối phương và cả máu của cô.
Cô đã hết sức rồi, gập gối quỳ sụp xuống đất. Cô cắm mũi dao xuống thảm trải sàn để chống đỡ toàn bộ cơ thể. Vết
thương của Tề Cương đã nặng lại càng thêm nặng, bị bốn tên vệ sỹ khác giữ chặt dưới đất không nhúc nhích nổi. Tưởng Tiểu Thiên cũng đầy thương tích, đang bị người ta khống chế. Trong bệnh viện, ngoài mùi thuốc khử trùng còn nồng nặc mùi tanh của máu. Có lẽ người của đối phương đã kiểm soát toàn bộ bệnh viện, đến cả cảnh sát cũng không thể báo tin. Các bác sỹ và y tá đều đã hết hồn hết vía, đứng dồn đống ở đầu hành lang, không ai dám xông lên.
Trên người Long Quỷ cũng có vết thương. Hắn ta bị chính con dao Phần Lan của Tưởng Ly đâm trúng. Vết thương lúc này đang rỉ máu, nhưng chưa đến mức lấy mạng.
Thiên Dư từ đầu tới cuối làm người đứng quan sát, mặt đầy vẻ khinh ghét. Hắn ra hiệu bằng ánh mắt cho Long Quỷ. Long Quỷ tiến lên, lệnh cho đàn em nhấc Tề Cương dậy, rồi nhặt một con dao dưới đất lên đâm vào ngực Tề Cương.
“Đừng!” Tưởng Ly phát điên, định lao về phía Tề Cương nhưng cô chưa kịp hành động đã bị kẻ khác tóm gọn, lập tức kéo ngược cô về chỗ cũ.
Hai tên vệ sỹ ghìm chặt cô, giật lấy con dao trong tay cô. Cô nhìn Thiên Dư chằm chằm không rời mắt, đôi mắt đỏ rực như máu, chỉ có một cảm xúc duy nhất: Căm hận. Tưởng Tiểu Thiên ở bên này bò một cách khó khăn. Bị một tên vệ sỹ khác giẫm lên, cậu đau khổ rên rỉ: “Mẹ kiếp! Chúng mày động vào phụ nữ thì gọi gì là đàn ông!”
Thiên Dư cười khẩy, đối diện với Tưởng Ly rồi uể oải nói: “Long Quỷ!”
Con dao đó được Long Quỷ rút ra. Cả một khoảng máu thấm đẫm ngực, Tề Cương gần như chỉ còn thoi thóp hơi tàn. Long Quỷ tiến lên, lau một mặt dao, cố nhịn xuống việc bị Thiên Dư gọi thẳng tên mình. Thiên Dư nói: “Chẳng phải anh vẫn luôn nhung nhớ ‘con ngựa’ của Đàm Diệu Minh sao?”
Long Quỷ xoa tay, cười ghê tởm: “Không sai. Tôi thật sự muốn thưởng thức xem mùi vị cô gái của Đàm Diệu Minh như thế nào.”
Thiên Dư ngồi sụp xuống, quan sát tỉ mỉ Tưởng Ly rồi chép miệng: “Trước kia tôi không dám nhìn thẳng vào cô gái này. Giờ mới biết đúng là đẹp thật, chẳng trách anh nhung nhớ bao nhiêu năm như vậy. Thế này đi. Để tôi nếm trước. Đêm còn dài mà. Long Quỷ, anh không cần vội.” Dứt lời, hắn ra lệnh: “Lột sạch quần áo nó cho tao!”
Đám vệ sỹ bắt đầu tiến tới hành động. Tưởng Ly liều chết giãy giụa. Trong lúc hoang mang phẫn nộ, cô chỉ kịp nghe một tiếng gào rống từ Tề Cương. Anh ấy dùng toàn bộ sức lực còn lại để lao về phía này, ngay sau đó Thiên Dư kêu “hự” một tiếng. Dòng máu như chảy ngược khắp cơ thể Tưởng Ly, trong tầm mắt của cô chỉ còn lại một màu đỏ rực bao trùm.
Long Quỷ kêu ầm lên một tiếng, đang định rút dao xông tới thì một tiếng ầm dữ dội rền vang. Cửa phòng bị ai đó đá bay, đập thẳng về phía Long Quỷ. Tưởng Ly mềm oặt người nằm rạp xuống đất, trước khi gục ngã, cô nhìn thấy một cái bóng cao lớn.
Là Đàm Diệu Minh.
Có chất lỏng nào đã làm mờ mắt Tưởng Ly. Là máu. Cô không biết là máu của ai. Chỉ biết rằng, Tề Cương đã liều mạng xông lên đâm Thiên Dư, còn Đàm Diệu Minh cũng đã tới kịp.
Sau lưng anh là một đoàn người hùng hậu, khí thế rần rần. Có những tốp người chia nhau ra các phòng bệnh khác. Còn anh thì trước tiên đá bay một tên vệ sỹ, rồi nhấc cây gậy tròn dưới đất lên trong lúc Long Quỷ vẫn còn đang bàng hoàng, đập một nhát rất mạnh vào đầu hắn ta.
Long Quỷ kêu một tiếng thảm khốc, ngã gục ra đất ôm lấy đầu, máu chảy ra đầm đìa.
Người anh em của mình đang ngoi ngóp, người con gái mà mình yêu sâu sắc quần áo te tua. Cảnh tượng trước mắt khiến Đàm Diệu Minh gần như phát điên, khuôn mặt méo xệch, tím tái. Xung quanh anh tỏa ra một sự đáng sợ và hung dữ có thể chèn ép chết đối phương. Các tay vệ sỹ khác bị người của anh khống chế. Anh kéo Long Quỷ dậy, đâm thẳng cây gậy tròn trong tay vào ngực hắn ta.
Tưởng Ly gào lên một tiếng: “Đừng mà!”