Xe lửa chầm chậm di chuyển về phía trước, ầm ầm ầm, người đến người đi trên sân ga, chẳng mấy chốc nhấn chìm bóng dáng màu xanh kia.
Lâm Tam Thiên rời khỏi ghế gần như vô thức, hệt như một cơn gió nhanh chóng chạy về phía đuôi xe.
Vì động tác của anh quá nhanh và khác thường, Bạch Đồ Nam ngồi đối diện nhìn anh ngẩn cả ra.
Đây là điều mà giáo sư Lâm mà cô quen biết có thể làm sao???
"Xin lỗi, xin nhường đường cho tôi một chút."
"Xin lỗi..."
Lâm Tam Thiên cố gắng tránh những hành khách đang mang hành lý trên lối đi, nhưng khi anh vất vả lắm mới chạy đến cuối xe lửa, sân ga đã không còn nhìn rõ nữa.
Cửa kính phía sau toa da màu xanh lá cây mở toang, hai nhân viên xe lửa dựa vào hàng rào rung rung để hút thuốc, bọn họ liếc nhìn Lâm Tam Thiên vội vã, nhường chỗ tiếp tục hút thuốc.
Lâm Tam Thiên vịn hàng rào sắt rỉ sét loang lổ ở đuôi xe thở hổn hển một lát, xe lửa đang tăng tốc dần gió càng lúc càng lớn, mồ hôi trên trán anh không lâu sau đã bị thổi khô.
Lý trí của anh cũng dần hồi phục.
Hành động và quyết định vừa rồi chỉ là phản ứng bản năng, Lâm Tam Thiên cảm thấy bản thân như vậy có chút không có tiền đồ.
Nhân viên bên cạnh đã quen với kiểu chạy đến đuôi xe ngóng sân ga này rồi, lúc này đưa cho Lâm Tam Thiên một điếu thuốc: "Anh trai này, nhìn thoáng một chút."
Lâm Tam Thiên ngây ra một lát, sau khi thấy biển hiệu khu cho phép hút thuốc, anh mỉm cười nhận lấy điếu thuốc cảm ơn nhân viên.
Gió đuôi xe thổi mạnh, tia lửa lóe lên vài cái rồi tắt ngúm, mùi thuốc lá cháy nhanh chóng bị gió thổi bay đi.
Đây là Lâm Tam Thiên lần đầu tiên hút thuốc trước mặt người ngoài.
Không lâu sau, bầu trời vốn trong xanh bị mây đen bao phủ, sau vài tiếng sấm sét, trời bắt đầu mưa lất phất.
Nước mưa bị gió thổi vào, hai nhân viên đang tán gẫu mắng một tiếng thì quay trở lại toa xe, còn Lâm Tam Thiên thì ở lại một lúc nữa, cho đến khi đường ray tối sầm vì mưa, anh mới xoay người trở về.
Anh tự ngửi mình, lúc này trên người anh đã không còn mùi thuốc lá.
Bạch Đồ Nam nhìn sắc mặt Lâm Tam Thiên bình tĩnh, vừa ngồi đã bắt đầu cẩn thận lau kính mắt, trong lòng đầy những điều không thể tưởng tượng, mặt ngoài cô vờ thoải mái trò chuyện: "Chẳng lẽ...!cô gái váy xanh mà Thái Quả nói là đối tượng của thầy?"
"Tôi không biết..." Lâm Tam Thiên dừng một chút, sau đó quay sang Thái Quả hỏi: "Em có thấy người đó trông như thế nào không?"
Thái Quả lắc đầu: "Chị gái đó đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt, nhưng chị đó mặc váy xanh và áo khoác denim, vóc dáng rất cao, mái tóc hình như...!dài như vậy."
Thái Quả lấy tay so với vị trí vai.
"Chờ một lát để em vẽ ra nhìn trực quan hơn."
Cô bé vừa nói xong đã nhanh chóng lấy bảng vẽ và bút chì trong ba lô ra, trên giấy vẽ vang lên tiếng sột soạt.
Động tác của Thái Quả rất nhanh, chưa đầy mười phút đã vẽ phác thảo tổng quát về người con gái mặc váy xanh mà cô bé nhìn thấy vừa nãy, cô bé đưa bản phác họa cho Lâm Tam Thiên: "Chắc là vậy, nhưng lúc đó trên sân ga đông người quá, chị đó không ở gần nên em cũng không thấy rõ lắm."
"Ừm...!anh biết rồi, cảm ơn."
Lâm Tam Thiên nhìn "cô gái" trong bản phác thảo ăn mặc rất quen thuộc nhưng khuôn mặt lại trống rỗng, ngẩn ra trong chốc lát.
Ánh mắt của anh ẩn sau tròng kính phản chiếu, khó có thể thấy rõ biểu cảm của anh vào lúc này.
Có nhiều người ăn mặc giống nhau, người Thái Quả trông thấy chưa chắc đã là "Lam".
Phải nói, không thể nào là "Lam".
Người không tồn tại làm sao có thể xuất hiện ở sân ga?
Lâm Tam Thiên tự nói với mình như vậy.
Bạch Đồ Nam nhìn dáng vẻ đăm chiêu của anh, doán rằng "chị gái" mà Thái Quả trông thấy là đối tượng thất tình của Lâm Tam Thiên, vì vậy cô ngay lập tức kiểm tra lịch trình tàu đến: "Trạm kế tiếp là Cống Thành, nếu không anh xuống xe ở đó rồi quay lại? Cống Thành chỉ cách Hạ Thành một giờ lái xe."
Lâm Tam Thiên lại lắc đầu: "Không cần, không phải người ấy."
Bạch Đồ Nam không biết chuyện thì nhíu mày: "Thầy chắc chứ? Nếu đúng người thật...!bỏ lỡ thì tiếc lắm."
"Tôi chắc chắn." Vẻ mặt Lâm Tam Thiên vô cùng bình tĩnh, anh cầm bức phác họa trong tay, mỉm cười dịu dàng với Thái Quả: "Có thể tặng anh làm kỷ niệm không?"
Thái Quả: "Dạ được."
Lâm Tam Thiên gấp bức tranh lại cất đi: "Cảm ơn bức tranh của em."
*
Ba người chia tay ở Cửu Nhượng, Bạch Đồ Nam dẫn theo Thái Quả về Đông Đô, Lâm Tam Thiên thì ở Cửu Nhượng thêm một đêm, ngày hôm sau bay tới Tân Thành.
Lúc máy bay hạ cánh đã là ba giờ rưỡi chiều, Lâm Tam Thiên ra khỏi sân bay, tài xế của nhà họ Lâm đã đợi sẵn trong phòng chờ.
Sống ở Tân Thành bốn năm, Lâm Tam Thiên vẫn chưa quen với lối sống được người khác phục vụ này, sau khi trưởng thành anh đã có thể độc lập về tài chính, chưa bao giờ đòi hỏi bà Lâm về chi phí sinh hoạt, anh cất tất cả số tiền mà nhà họ Lâm gửi cho anh vào một tấm thể, chưa từng động qua mảy may.
Cũng may sau khi anh trưởng thành, cha mẹ nuôi tôn trọng mọi lựa chọn và quyết định của anh, nhà họ Lâm duy trì mối quan hệ gia đình hòa thuận và xa cách với anh.
Sau khi xuống máy bay, Lâm Tam Thiên lập tức gọi điện thoại cho bà Lâm.
"Mẹ chờ con về cùng nhau ăn tối."
Giọng điệu của bà Lâm ở đầu dây bên kia luôn điềm tĩnh tao nhã, mọi cảm xúc đều bị giáo dục bao bọc chặt chẽ, làm cho người ta không thể nghe ra được bà đang vui mừng hay nôn nóng.
"Vâng, con sẽ về nhà sớm nhất có thể."
"Đi đường nhớ chú ý an toàn."
Mỗi lần Lâm Tam Thiên đến Tân Thành anh sẽ bảo tài xế rẽ vào nhà hàng Lạc Nhật trên đại lộ Bình Minh, mua một phần Napoleon với số lượng hạn chế hàng ngày.
Nhà hàng lâu đời này không nhận đặt trước chứ đừng nói đến cung cấp dịch vụ mua mang về, mỗi lần muốn ăn thứ gì của nhà họ đều phải đích thân đến cửa hàng ăn hoặc đóng gói, số lượng điểm tâm hạn chế luôn bán rất chạy, có mua được hay không phụ thuộc vào việc dậy sớm và may mắn.
Mà món ăn đặc trưng Napoleon của nhà hàng Lạc Nhật là một trong số ít những món điểm tâm mà bà Lâm thích.
Khi Lâm Tam Thiên vội vã đến nhà hàng Lạc Nhật, nhân viên phục vụ rất xin lỗi nói cho anh biết, Napoleon đã bán hết ngay từ buổi trưa.
Vì Lâm Tam Thiên không muốn tay không mà về, chẳng còn cách nào khác ngoài việc mua một điểm tâm khác xách trong tay.
Song khi anh trở lại nhà họ Lâm, giao đồ ăn nhẹ đã đóng gói cho lão quản gia, chú Vu khó hiểu hỏi: "Cậu chủ, trước đó không phải cậu đã sai người đưa bánh ngọt về rồi sao? Sao còn mua thêm một phần nữa?"
Động tác của Lâm Tam Thiên hơi dừng lại: "Có phải nhầm lẫn rồi không? Tôi chưa từng sai người đưa bánh ngọt."
Chú Vu cúi đầu "à" một tiếng: "Trên hóa đơn giao hàng không có viết tên, tôi tưởng là cậu."
Nhịp tim Lâm Tam Thiên thay đổi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Mới nửa giờ trước." Chú Vu thành thật nói: "Tôi tự ký nhận, địa chỉ chính xác, người nhận hàng cũng ghi là bà chủ."
Ông nói xong còn rất chu đáo lấy hóa đơn giao hàng ra đưa cho Lâm Tam Thiên: "Tôi tưởng là cậu chủ mua xong có việc gì phải hoãn lại, nên tôi đã chuyển cho nhân viên bán hàng đưa tới tận nhà..."
Chữ "B" không xuất hiện trên phiếu giao hàng.
Lâm Tam Thiên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời kéo theo đó là một cảm giác mất mát khôn tả.
"Chú để vào tủ lạnh, ngày