Là Lam.
Nhất định là Lam.
Một trực giác mạnh mẽ lóe lên, đầu ngón tay Lâm Tam Thiên cầm tờ giấy có chút run rẩy.
Bút chì màu chính là thứ tối qua anh đã đánh mất trong giấc mơ, mà bản phác họa vẽ anh đang cố tìm kiếm bóng dáng của Lam ở sân ga.
Lần nào Lam cũng giúp anh tìm lại đồ đã mất.
Dù giấc mơ có thực hay không, Lam biết tất cả về anh.
Lâm Tam Thiên hít một hơi thật sâu, cảm giác bầu trời vốn âm u thoáng chốc trở nên sáng ngời, vì những đám mây đen đã biến thành mưa rơi xuống, cuộc sống vốn yên tĩnh như nước đọng bị giọt mưa đập đến bọt nước văng khắp nơi.
Thế giới của anh bắt đầu chuyển động.
Mọi loại cảm xúc phức tạp thức tỉnh trong cơn mưa màu xanh này.
"Tam Thiên, con bị sao vậy?" Bà Lâm chú ý tới sự thay đổi của Lâm Tam Thiên, bà nhìn sang: "Có chuyện gì tốt xảy ra à?"
Có một khoảnh khắc, bà bắt gặp nỗi niềm vui vẻ từ khuôn mặt của đối phương, cảm xúc như vậy hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt của Lâm Tam Thiên.
Bà từng nghĩ rằng Lâm Tam Thiên là một đứa trẻ có màu nền lạnh lùng sầu bi, so với những đứa trẻ bình thường càng khó cảm nhận được vui vẻ.
Lâm Tam Thiên bất giác nhếch môi: "Vâng, một người bạn đã gửi tới một thứ rất quan trọng."
Nhịp tim của anh vẫn không có cách nào quay trở lại nhịp điệu ban đầu, hãy còn đập thình thịch, thức ăn thừa không còn ngon như trước nữa, song anh chưa bao giờ lãng phí thức ăn nên vẫn ăn hết.
Lâm Tam Thiên nhanh chóng tra hóa đơn chuyển phát nhanh, phát hiện phương thức liên lạc đăng ký trên hóa đơn lần này chính là số điện thoại của anh.
Mà địa điểm chuyển phát nhanh là phòng trọ anh thuê gần đại học Đông Đô.
Tài xế đã chuẩn bị sẵn xe để đưa anh ra sân bay, lúc này Lâm Tam Thiên nóng lòng muốn bay về Đông Đô.
"Nếu con không bận thì về nhà nhiều tí nhé?"
Bà Lâm tiễn anh đến bãi đậu xe: "Có bạn quan trọng, cũng có thể dẫn về Tân Thành chơi một thời gian."
Lâm Tam Thiên thoáng kinh ngạc, lập tức nở nụ cười: "Vâng ạ."
Trên máy bay, Lâm Tam Thiên theo thói quen cầm thuốc an thần chợt dừng lại, anh do dự một lúc, cuối cùng ném thuốc trở lại túi, trái lại lấy hai bản phác thảo ra so sánh.
Bên tay trái là bức "cô gái mặc váy xanh" ở sân ga mà Thái Quả đã vẽ cho anh, bên tay phải là bức "B" gửi tới, đó là khoảnh khắc anh đột nhiên quay đầu lại tìm Lam.
Cho nên người Thái Quả trông thấy lúc đó thật sự là Lam.
Mà thời gian giữa hai bản phác thảo chỉ chênh lệch vài giây đã làm anh bỏ lỡ Lam đứng ở sân ga.
Chữ viết Lam gửi cho anh tập trung ở bên trái, Lâm Tam Thiên nghĩ, chắc Lam quen với việc viết và vẽ bằng tay trái.
Lâm Tam Thiên chồng hai bức phác thảo lại với nhau rồi cất chúng đi.
Lúc này, cuối cùng anh cũng nhận ra rằng Lam không hề lừa anh trong quá trình thôi miên.
Cuộc sống như nước đọng không phải là điều anh muốn, anh đang tự dối lòng.
Anh chờ mong Lam xuất hiện, sau đó làm xáo trộn cuộc sống của anh.
Còn câu "còn có một bất ngờ lớn hơn nữa" trên bản phác thảo sẽ là gì đây?
"Lam này, điều bất ngờ sẽ là chính cậu chứ?"
Lâm Tam Thiên thầm hỏi một câu.
Ánh mặt trời nóng rực trên bầu trời cao, Lâm Tam Thiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những mảng lớn mây dày đặc rõ ràng, cánh máy bay dưới ánh mặt trời chói chang lóe lên ánh sáng chói mắt, anh vô thức nheo mắt lại.
Song chừng như ngay lập tức, anh đột nhiên mở to mắt nhìn kính cửa sổ.
Cửa sổ kính phản chiếu hành khách nghiêng đầu ngủ say bên cạnh, phản chiếu tiếp viên hàng không đẩy xe phân phát đồ uống, phản chiếu ghế ngồi màu trắng và thảm lông đắp trên lưng ghế, nhưng Lâm Tam Thiên lại không thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Dường như anh đã biến mất, chỗ ngồi của anh bỗng trở nên trống rỗng trong tấm kính phản chiếu.
Trái tim của Lâm Tam Thiên run lên dữ dội, anh vô thức dựa sát vào tấm kính để xem.
"Thưa anh, anh gì ơi? Xin hỏi anh cần đồ uống gì không?"
Giọng nói dịu dàng của tiếp viên hàng không khiến anh tỉnh táo lại, Lâm Tam Thiên bỗng nhiên quay đầu lại, ánh nhìn hoảng sợ chợt lóe sau tròng kính.
"Một ly nước ấm, cảm ơn." Giọng anh có chút vội vàng.
Tiếp viên hàng không rót nước xong đẩy xe rời đi, Lâm Tam Thiên lại lần nữa quay đầu nhìn về phía cửa sổ kính.
Lúc này đây, bóng dáng của anh đang êm đẹp phản chiếu trên kính cửa sổ, cũng không có gì đặc biệt xảy ra, vừa nãy chỉ do anh hoa mắt mà thôi.
Lâm Tam Thiên thở phào, một lớp mồ hôi mỏng chảy xuống từ trán.
Một phen hú hồn.
Chắc là di chứng của việc ức chế cảm xúc quá mức và dùng thuốc an thần dạo gần đây.
Lâm Tam Thiên dứt khoát kéo tấm chắn ánh sáng xuống, tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Máy bay vừa hạ cánh, Lâm Tam Thiên vội bắt taxi đến nhà trọ, hệt như có ai đó đang đợi anh về nhà.
Song khi Lâm Tam Thiên đẩy cửa nhà trọ ra, cả căn phòng đáp lại bằng sự im lặng.
Tất cả đồ vật đều ở nguyên vị trí khi anh rời đi, ngay cả hướng của đôi dép trên kệ ở lối vào cũng không thay đổi, hoàn toàn không có ai trở về...
Nhưng chuyển phát nhanh đã được gửi từ phòng trọ của anh.
Lâm Tam Thiên đi tới phòng ngủ, phòng tắm, ban công, tìm khắp nhà trọ không lớn, vẫn không thấy bóng dáng của Lam.
Nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra sàn nhà và bậu cửa sổ của phòng trọ lại sạch sẽ không tì vết.
Theo lý thuyết, anh rời đi một tuần, chất lượng không khí ở Đông Đô rất kém, trong phòng phải tích một lớp bụi mỏng mới đúng, hiện tại trông sạch sẽ như đã được người ta quét dọn.
Có phải Lam quét dọn không? Hay vẫn chỉ là ảo tượng của chính anh?
Lâm Tam Thiên không có câu trả lời chính xác.
Cuối cùng, anh đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo nơi đặt thỏi son lúc trước, trong tủ cũng trống không, cũng không có nhóc Lam thích chơi trốn tìm trong đó chờ anh.
Lâm Tam Thiên khép tủ quần áo lại, tâm trạng có chút chán nản.
Đúng lúc này,