5h chiều. Nhật Hạ cuối cùng cũng đến vùng quê hẻo lánh nào đó mà hình như rất ít người biết đến. Nhưng ít ra chỗ này cũng có chút hiện đại, là vùng đồng bằng. Nó nhanh chóng gọi điện cho mẹ thông báo mình đã đến nơi rồi lên đường đi tiếp. Nhật Hạ hỏi những người ở đây để biết địa chỉ mà mình cần tìm. Họ nói phải bắt xe ôm VÀO VÙNG SÂU!!!???? Cái tên này nhà ở tận bên trong nào thế không biết nữa? Mà bây giờ cũng gần tối rồi, đi xe máy phải mất tận 30 phút, chưa tính thời gian để đi hỏi nhà hắn nữa chứ trong này không có chỉ rõ ràng
Thế là nó lại phải dính mông trên ghế yên sau xe để đi tìm cái tên quái nhân mà chưa chắc là có kết quả nữa. Lỡ như mà đến tối nó vẫn chưa tìm được hắn thì có lẽ.....nó sẽ tá túc ở chỗ nào đó 1 bữa rồi sáng sớm đi xuống dưới đồng bằng lại đi về. Được ăn cả ngã về không thôi. Nhật Hạ bước chân xuống nền đất ẩm ướt, có vẻ như ở đây vừa mưa thì phải. Nhà cửa thì thưa thớt, trồng biết bao nhiêu cây là cây......mênh mông bát ngát mà vắng hoe. Nhật Hạ đi đi tìm tìm 1 lúc, nó cuối cùng cũng gặp phải 1 ông cụ
Nhật Hạ nghe theo lời chỉ đường của ông. Nhưng trời càng ngày càng tối, đèn thì chập chờn cái có cái không, nhưng chí ít nó vẫn còn thấy đường. Cảnh tượng gà mờ này làm nó liên tưởng đến cái mặt đen sầm lại của hắn
Rộp.....rộp.....Tim nó đột nhiên thắt lại rõ ngộp thở. Nhật Hạ nuốt nước miếng lấy đại 1 cây gỗ ven đường làm vũ khí. Nó nghe thấy tiếng chân đập gãy những cành cây dưới đất. Ắt hẳn có người, là 1 người, cũng may là 1 người. Mà nó nghe nói người trong quê khỏe lắm, có khi đụng phải lên mặt mũi bặm trợn, cơ bắp cuồn cuộn thì sao? Thì lúc đó nó sẽ trở thành 1 con kiến con chứ sao. Nhật Hạ cố gắng vận động chất xám của mình để suy nghĩ nhưng mà mồ hôi nó cứ vã ra không ngừng
Tiếng động ngày càng lớn, càng gần hơn....Nhật Hạ sợ run người, tay cầm gậy chầm chậm đưa lên chuẩn bị đánh cái tên kia cho nhừ tử sau đó chạy biến đi. Mà cũng có thể xuất hiện 1 con thú hung dữ đột biến gen thì sao? Ở đây nó chẳng thể loại bỏ bất kỳ cái suy nghĩ kỳ dị nào trong đầu
- AAAA..... - BỘP.....BỘP.....BỘP.....BỘP.....Nhật Hạ liên tục trút xuống những tiếng đập dã man con ngan. Nó nhắm tịt mắt đánh đến khi bên kia không còn tiếng rên nữa
- Woo.....AA....A....A....a.....chờ..... - tên kia chưa kịp mở miệng thì cái gậy to tướng cứ sà vào người buộc hắn phải đưa tay phòng vệ. Hắn chộp được cái gậy, và nó lập tức nhận thấy tình hình không ổn liền co chân bỏ chạy hết sức -......Hạ????.....
Nhật Hạ đông cứng người, lập tức xoay lại nhìn cái người vừa thốt lên tên nó. Dương Phong mở to mắt nhìn nó kinh ngạc.....
- Sao cậu lại ở đây??? - bầu không khí ngượng ngùng bao trùm lấy không gian....Nhật Hạ thấy mình đột nhiên xuất hiện ở đây, có khi hắn không kịp thích ứng nên chủ động lên tiếng, lấy lại giọng lạnh lùng vốn có
- Trời tối rồi, đi mau nếu không cậu lại quáng gà nữa thì phiền
- Ưm.....ừm.....
Dương Phong không biết mình nên nói gì với nó. Nó đột nhiên xuất hiện như vậy, làm hắn như muốn phát điên lên vì nhớ nó. Nhưng mà lại không thể làm gì lỗ mãng được
- Phong về rồi hả cháu? Vào.....ơ...... - bà dì của hắn trong quê chạy ra gọi hắn vào trong thì bắt gặp hắn dẫn về 1 cô gái đậm chất thành phố. Nhật Hạ nhận ra người lạ trong nhà lập tức cúi đầu chào
- Cháu chào.....cô ạ.....
- À.....là bạn cháu đó bà dì..... - hắn mỉm cười rồi dẫn nó vào nhà chào hỏi mọi người. Có vẻ hôm nay là ngày gì đặc biệt quan trọng ấy nhỉ? Có rất nhiều bô lão và trẻ em trong nhà
- Ô.....bạn của thằng Phong hả? Trời ơi mừng quá.....cháu cất công từ thành phố lên đây thăm Phong, chắc là mệt lắm. Nào nào..... - bà dì hắn liền lôi nó xồng xộc vào ngồi xuống bàn ăn. Mọi người nhìn nó xa lạ, không khí đột nhiên trầm hẳn
- À.....cháu là bạn của Phong ở thành phố ạ - nó cúi đầu chào hàng loạt từ già tới trẻ, từ gái tới trai, từ bê đê đến đồng tính
- Ồ....bạn của thằng Phong hả? Mừng ghê cơ
- Dễ thương quá, da lán mịn thế này cơ, đúng là dân thành phố có khác
- Nhìn cũng thật là học thức thông minh nha
- 1 mình con gái lên đây, đúng thật là bản lĩnh
Ngay khi bài phát biểu của nó vừa xong, ai nấy đều nói như chưa từng được nói, còn hồ hởi hỏi han mời nó ngồi nữa. Nhật Hạ ái ngại nhìn hắn rồi tháo ba lô ra, yên vị ngồi bên cạnh Dương Phong
- Alo mẹ ạ.....con tới nơi an toàn rồi ạ.....cũng gặp được Phong rồi, mẹ đừng lo......Sẽ không trễ đâu mà mẹ, sáng mốt con sẽ bắt chuyến tàu về
Nó gác máy, rồi cùng hắn đi dạo trên con đường hẹp lồi lõm bất thường từ đồng bằng dẫn về nhà. Thời tiết ở dây mát mẻ hơn dưới kia nhiều, khiến cho tâm tình nó rất thoải mái. Rất tốt để nói mọi chuyện. Cả 2 cứ yên lặng suốt cả buổi, căn bản họ không biết phải nói gì. Vì khi gặp nhau thôi, đã rất mãn nguyện rồi. Nhật Hạ không vội hỏi hắn mọi chuyện, cứ đi bên nhau thế này thôi. Để rồi sau này, nó sẽ có 1 kỷ niệm thật đẹp