- Được rồi, vậy ăn xong thì dọn đi - nó còn rất nhiều việc phải giải quyết ở công ty, liền đứng dậy đi lên phòng
- Em vẫn......còn giận anh sao? - Dương Phong tóm lấy tay nó khi nhận được thái độ không mấy dịu dàng kia. Hắn biết mình tội ác tày trời, không có tư cách mở miệng cầu xin nó tha thứ
- Em căn bản đâu có giận anh
- Vậy.....có thể hứa với anh 1 số điều được không? - hắn đứng dậy xoay người nó lại, để Nhật Hạ nhỏ bé ở dưới ngẩng mặt nhìn hắn chờ đợi - sau này anh điện thoại, nhất định phải nghe
- Cái đó em không chắc được, tùy công việc - nó nhanh chóng trả lời
- Dù vậy, có chuyện gì cũng đừng giấu giếm anh, chẳng hạn như chuyện mua lại tiệm bánh - Nhật Hạ ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn, Dương Phong biết rồi sao? - bà nói cho anh nghe rồi, em còn muốn giấu đến khi nào - giọng nói có chút giận dỗi
- Ừm, em biết rồi - nó không vội nói ra tính toán sau này của mình
- Vậy cuối cùng, đi đâu cũng nên nói với anh 1 tiếng, đừng có như lần này, làm anh thật sự rất sợ em bỏ đi luôn - hắn ôn nhu ôm nó vào lòng thỏ thẻ. Nhật Hạ không biết là hắn sợ như vậy, nó vốn muốn nói nhưng lần trước gặp 2 người ở trước nhà, nó lại thấy tức giận đến nỗi quên luôn chuyện cần thông báo
- Xin lỗi, em chỉ là đi công tác thôi mà - nó vỗ vỗ tấm lưng của hắn, lời nói vô cùng dịu dàng đằm thắm. Nhật Hạ cựa quậy đầu mình, rúc vào trong lòng hắn thật sâu
- HẢ? Đi công tác? - Dương Phong tá hỏa buông nó ra - em không phải vì giận anh mới bỏ đi sao?
- Hừ, anh nghĩ mình là ai mà có sức ảnh hưởng lớn như vậy chứ? - nó liền hừ lạnh
- Vậy.....vậy sao tên mặc đồ vest không có nói?
- Anh lại tới công ty nữa sao? - Nhật Hạ nheo nheo mắt hoài nghi - chắc lại chưa nghe người ta nói hết liền vội vàng bỏ đi chứ gì - Dương Phong thật cảm thấy mình ngu ngốc mà, mất công hắn mấy ngày liền cảm thấy có lỗi với nó
- Em......anh vẫn chưa nói với em chuyện Cẩm Tú.....anh..... - Dương Phong còn thấy có lỗi, còn muốn giải thích kĩ hơn với nó
- Bây giờ em rất bận, em cũng chưa nói với anh chuyện Đinh Hào, cứ coi như là hòa đi - nó buông 1 câu hợp tình hợp lý rồi lấy laptop sang phòng khách làm việc
- Thật là vậy sao? - hắn lấy lại mặt vui vẻ lẽo đẽo theo nó - à đúng rồi, em có muốn nếm thử loại bánh mới của anh hay không? Ngày mai làm rồi mang tới cho em nha
- Tốt vậy sao? - nó nhướn mày, không phải là đang muốn lấy lòng nó chứ
Khung cảnh hạnh phúc thế này, tại sao bây giờ nó mới cảm thấy chứ? Khóe môi không thẹn mà nhỉnh lên cười thầm. Trong lòng nó vô cùng thoải mái, mà rất mực hài lòng về tiến độ làm hòa của cả 2. Dương Phong cũng không khác nó là mấy, hắn thích đặt nó vào lòng để mà làm việc. Con người hắn to lớn bất thường, đối với nó bao bọc, thật sự rất ấm áp, rất an toàn. Hắn siết chặt vòng tay ôm nó, tựa đầu vào vai nó mà tâm sự
- Ba mẹ bảo khi nào có thời gian, sẽ về đây thăm anh
- Vậy sao? Vậy thì tốt quá, anh rất nhớ cô, cũng mong muốn gặp chú
- Họ nói em ở nhà nên cẩn thận 1 chút, có thể sẽ có ngày anh dở trò thú tính - nó điềm đạm nói mà nét mặt vẫn tĩnh lặng như băng tuyết ngàn năm
- CÁI GÌ? Anh tuyệt đối không có loại suy nghĩ bại hoại đó. Mẹ em cũng không phải là không hiểu anh mà
- Nhưng mà mẹ em cũng nói, đàn ông lớn rồi, suy nghĩ sẽ khác thiếu niên lúc nhỏ, không thể kiểm soát được
- Vậy chứ còn em thì sao? Em cũng nghĩ vậy sao? - hắn chu môi oan ức cho bản thân
- Em đương nhiên có nghi ngờ, cũng có đề phòng, nhưng em không nghĩ anh có thể làm gì được em - đương nhiên, vì hắn quá ngây thơ, dễ nổi giận, cũng rất dễ nguôi giận, còn rất hay ghen tuông nữa, làm sao nỡ làm nó không vui được chứ
- Dạo này quan hệ 2 người có vẻ tốt quá nhỉ? Còn có người cười không ngáp được miệng cơ đấy - đàn chị nhanh miệng phát hiện ra sự thay đổi kỳ quái của hắn. Rõ ràng mới mấy ngày trước nổi điên như con thú hoang, bây giờ lại nhu mỳ hiền lành như con thỏ trắng. Hơn nữa, lại còn cắt đầu tóc ngố tàu không thể tả nổi đó - em sao lại cắt tóc xấu thế kia?
- A, cái này không phải là xấu đâu - hắn vội vàng giải thích, hắn rất hài lòng với kiểu tóc này của mình. Liền không ngừng mỉm cười, nếu để Nhật Hạ thấy được vẻ mặt của hắn 7 năm trước, có lẽ nên rất ngạc nhiên, hay là buồn cười đây?
- Không phải.....bạn gái của em có sở thích kì quái chứ? - chị chống nạnh cao giọng
- Đương nhiên không phải, là em tự nguyện mà. À chút nữa em đi giao bánh nha - nghĩ đến việc chút nữa sẽ gặp nó, hắn liền không được niềm vui xâm chiếm gương mặt
- Wao, bây giờ yêu rồi, còn kiêm luôn nghề giao bánh miễn phí, không biết đến khi nào mới còn người làm như vậy với chị nữa cơ
- Sẽ có, nhất định sẽ có - hắn vỗ vai đàn chị an ủi, ánh mắt khẽ liếc sang cô gái bị cô lập đằng kia. Dương Phong chợt thấy hình ảnh đó thật là giống với mình ngày xưa, nhưng hắn chẳng muốn 1 chút liên can gì với cô. Khó khăn lắm mối quan hệ của tụi hắn với lành lại, không thể vì sự ngu ngốc của hắn 1 lần nữa phá hoại, hắn nhất định sẽ lại hối hận. Dương Phong lắc lắc đầu mình - thôi em đi đây!
- Thư ký Hạ......cô có vẻ, tâm trạng rất tốt - Hải Hà không phải mù, chẳng lẽ không để ý ánh cười vui vẻ trong mắt nó sao. Bị người khác dễ dàng nhận ra tâm tình, nó liền thấy mình thật khinh suất, trở lại vẻ mặt lãnh đạm
- Không có chuyện gì đâu giám đốc
- Ài, còn giấu, không sao, dù sao cô càng vui, hiệu suất công việc của tôi càng tốt, chẳng mất mát gì cả - anh thật sự là rất quý cũng rất ngưỡng mộ cậu bạn trai của nó. Hắn có thể dễ dàng đi đánh ghen vì bạn gái mình, tùy tiện thể hiện cảm xúc, còn anh suốt ngày chỉ có thể dán đầu vào công việc, chỉ có ban đêm mới có thể ra ngoài cùng bạn gái. Hải Hà thật sự muốn nhanh chóng kết hôn để có thể hằng ngày ở bên cạnh bạn gái. Cũng chính vì ghen tỵ với hắn, nên anh mới nổi giận ra lệnh cấm hắn vào đây tùy tiện, nếu mà nó biết được, không biết sẽ cư xử như thế nào đây, anh rất hiếu kỳ
Nhật Hạ thở dài tắt điện thoại. Hắn tại sao lại không được vào công ty. Chắc là anh không muốn hắn suốt ngày vào tìm nó, hơn nữa đã 2 lần gây chuyện, còn chưa đủ sao. Nghĩ lại, nó đâu có tư cách cầu xin giám đốc, như vậy thật chẳng giống với tính cách của nó. Hơn nữa, nó đi xuống sảnh lấy bánh cũng tốt, có thể hắn sẽ không chạm mặt Đinh Hào. Mà nhắc cũng nhớ, từ lần bị giám đốc cảnh cáo và lần cuối cùng nó chiều ý hắn ta chở về nhà lần cuối, hắn ta đã không xuất hiện nữa. Như vậy càng làm nó cảm thấy nhẹ nhõm, toàn tâm tập trung vào công việc của mình, không bị kẻ khác quấy rối
Phút chốc Nhật Hạ đã xuống đến nơi, thấy cái bóng lưng ngơ ngơ của hắn đang chống tay ra sau ngồi đung đưa chờ đợi, thật đáng yêu. Nhưng bên cạnh cũng không ít nhiều vệ tinh đang nhìn hắn cực kì nóng bỏng. Tại sao lại có kiểu nhìn đó với bạn trai của nó nữa? Nhật Hạ thoáng chau mày hùng hổ đi về phía trước. Mấy cô tiếp thị thấy nó đi tới lập tức im lặng quay sang chỗ khác
- Phong..... - nó nhàn nhạt gọi tên hắn, cái từ mà đã lâu rồi nó không có gọi. Dương Phong cười híp mắt quay lại
- Ta đa......thấy tóc mới của anh có đẹp không? - hắn thật sự