Editor: Yang Hy.
Trong hoa viên khắp nơi đều tối đen như mực, chỉ có Tôn Điềm Điềm được bao quanh bởi ánh sáng đầy màu sắc, cô mặc chiếc váy trắng, ánh đèn chiếu lên người cô, xinh đẹp tựa như tiên nữ.
Thân thể tựa như bị cố định, cô không nhúc nhích mà đứng yên ở đó, nhìn Thẩm Niệm Thâm đi từng bước một đến gần cô.
Toàn bộ sơn trang an tĩnh đến không có một chút âm thanh, giống như cả thế giới chỉ có cô và Thẩm Niệm Thâm.
Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm bước đến chỗ mình, bỗng nhiên có chút khẩn trương, cô bất giác mà ngừng hô hấp, cứ như vậy nhìn Thẩm Niệm Thâm không dám chớp mắt.
Cho đến khi Thẩm Niệm Thâm đứng yên trước mặt, nhịp tim của cô bỗng nhiên tăng nhanh. Cô nhìn vào mắt Thẩm Niệm Thâm, trong ánh mắt anh chứa ánh sáng, anh lẳng lặng nhìn cô.
Hai người không ai nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng đứng đối diện nhau.
Bạn bè họ hàng xung quanh đều cực kỳ chuyên chú mà nhìn hai người bọn họ, mặt mỗi người đều mang theo biểu tình vô cùng chờ mong, tựa như đang chờ đợi một việc vô cùng trọng đại. Tất cả mọi người an an tĩnh tĩnh, không ai phát ra tiếng động.
Tôn Điềm Điềm cứ như vậy nhìn Thẩm Niệm Thâm, rất khẩn trương mà nhìn anh.
Quá ngoài ý muốn, một chút chuẩn bị cũng không có.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tôn Điềm Điềm cảm thấy tim mình sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài, giọng nói trầm thấp của Thẩm Niệm Thâm mới vang lên, “Em còn nhớ rõ lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt không? Hôm đó trời đã khuya, em đuổi theo một tên ăn trộm chạy đến ngõ nhỏ, lúc ấy anh đang đứng ngoài cửa, bỗng nhiên nghe thấy em kêu bắt cướp, lúc ấy tên ăn trộm kia vừa vặn chạy ngang qua người anh, anh thuận thế giúp em bắt hắn.”
Anh kể lại chuyện của bọn họ, ngày bắt đầu duyên phận.
Anh chuyên chú nhìn vào mắt cô, lẳng lặng nói: “Lần thứ hai gặp em là khi anh đang học trong lớp, lúc ấy em đặc biệt tới tìm anh, ngồi ở phía sau vẽ tranh hết một tiết, thời điểm tan học, em chạy tới ngồi phía trước anh, hỏi anh còn nhớ em hay không.”
“Thật ra lúc ấy anh hoàn toàn không có ấn tượng, sau đó em rất nghiêm túc mà nhắc nhở anh, nói em chính là cô gái ngày đó bị giật túi, em nói muốn cảm ơn anh đã giúp em bắt cướp, nói muốn mời anh ăn cơm. Khi đó anh rất chán ghét con gái, chỉ cảm thấy rất phiền, vì thế anh nói không rảnh. Sau đó em đưa bức tranh em đang vẽ trong giờ học cho anh, anh mới phát hiện ra là em vẽ anh, phía dưới bức tranh ấy viết tên và số điện thoại của em, lúc đó anh mới biết được, em là Tôn Điềm Điềm.”
“Sau đó bởi vì Trình Đóa quen biết Hứa Lệ, em kêu Hứa Lệ gạt anh ra ngoài, có một lần, em chơi trượt ván thiếu chút nữa té ngã, theo bản năng bắt được tay anh, anh vẫn luôn rất chán ghét con gái đụng vào, phản xạ có điều kiện đẩy em ra, em không giữ được thăng bằng thế là ngã xuống đất, tay đè xuống gãy xương. Lúc ấy em mặc kệ bị đau, nước mắt lưng tròng nhìn anh, rất không nói đạo lý mà muốn anh phụ trách.”
Anh nói tới đây, bỗng nhiên cười cười, “Lúc ấy anh suy nghĩ, trên đời này sao lại có một cô gái mặt dày như em vậy?”
Tôn Điềm Điềm mím môi, rũ mắt, nhỏ giọng nói thầm, “Ai kêu anh khó theo đuổi làm chi.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, lại nói tiếp: “Sau đó vì chăm sóc em, mỗi ngày chúng ta đều ăn cơm cùng nhau, sớm chiều ở chung, từ từ anh thích em, cái loại cảm giác động tâm này không có cách nào hình dung, chính là mỗi ngày đều chờ mong nhìn thấy em, không gặp sẽ không khống chế được lại nhớ em.”
“Tiếp đó, em đến nhà anh, bà ngoại liền xem em như cháu dâu, em cong cong đôi mắt, cười rất vui vẻ. Lúc ấy anh liền nghĩ, nếu em thật sự là bạn gái của mình thì tốt rồi. Chỉ là sau đó có người nhắc nhở, em là tiểu thư nhà giàu áo cơm vô ưu, mà lúc ấy anh chỉ là tên nhà nghèo hai bàn tay trắng, anh không có khả năng đem lại cuộc sống đầy đủ cho em, anh không xứng với em. Cho nên về sau anh liền giữ khoảng cách, nói vài lời tàn nhẫn để em không đến tìm anh nữa. Đại khái là em bị anh làm tổn thương, thật sự không có tìm anh.”
“Anh cho rằng chỉ cần chúng ta không gặp nhau, cái loại động tâm này sẽ bị quên lãng. Nhưng thực tế anh đã hoàn đánh giá cao chính mình, mỗi ngày đều nhớ em, lúc đi học nhớ em, ở thư viện tự học cũng nhớ, buổi tối nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng của em. Sau đó ở sân bóng rổ, anh thấy em và Tạ Tuân rất thân mật, em chạy ngang qua người anh, hoàn toàn xem anh như không khí, anh biết là em cố ý, nhưng anh không khống chế được mà ghen tị, anh bắt lấy tay em rồi nói, chúng ta nói chuyện đi.”
“Chúng ta chính thức ở bên nhau là lúc đi cắm trại ở trên núi. Em biết không, trước khi biết em, anh chưa từng nghĩ tới việc quen bạn gái hay muốn kết hôn, những chuyện đó căn bản là không tồn tại trong cuộc sống của anh, nhưng từ khi quen em, mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Anh chưa bao giờ biết, thì ra thích một người là cảm giác như vậy, là hạnh phúc mà anh chưa từng một lần cảm nhận, hạnh phúc đến mức muốn cùng em một đời một kiếp, vĩnh viễn không xa rời nhau.”
Nói tới đây, anh bỗng nhiên dừng một lát, sau đó mới nói tiếp, “Nhưng chúng ta
vẫn chia tay, hồi năm hai, bà ngoại bị phát hiện là có khối u trong não, phí phẫu thuật yêu cầu một số tiền rất lớn, anh đi làm công, đi giao thức ăn, vốn là muốn gạt em, nhưng cuối cùng em vẫn biết. Lúc đó là mùa đông, trời rất lạnh, mỗi ngày em đều đi cùng anh, bị gió thổi mưa xối, cùng anh ngồi ở ven đường ăn cơm hộp, bởi vì đường tuyết trơn trượt, chúng ta có đôi khi đưa đến chậm, bị khách mắng, em đứng ở bên ngoài không ngừng giúp anh khom lưng xin lỗi người ta…”
Thẩm Niệm Thâm nói tới đây bỗng nhiên nghẹn ngào, giống như trở về lúc ấy, vô năng đến mức để người con gái mà mình yêu nhất phải chịu ủy khuất.
Tôn Điềm Điềm thấy hốc mắt Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên phiếm hồng, cô gắt gao cầm lấy tay anh, thấp giọng nói: “Đều đã qua rồi, A Niệm.”
Cổ họng Thẩm Niệm Thâm đau rát, anh rũ mắt xuống, qua một hồi lâu mới lại ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Anh không nỡ để em chịu khổ, anh không muốn liên lụy đến em, cho nên anh đã chia tay với em, đó là lần đầu tiên nhìn thấy em khóc, khóc đến tê tâm liệt phế như vậy tuyệt vọng như vậy, lúc đó giống như có một con dao bén nhọn đâm vào ngực anh…”
Giọng nói anh khàn khàn, “Khoảng thời gian sau khi chia tay em, mỗi một ngày đều sống không bằng chết, khi đó đi đánh quyền anh, anh đã ôm quyết tâm có chết thì chết, nhưng mỗi lần bị đánh ngã sắp không đứng dậy nổi, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt tươi cười của em, sau đó anh lại bò dậy tiếp tục đánh, tiếp tục kiên trì, bởi vì anh nghĩ, chỉ cần còn sống, đời này vẫn có thể ở một bên lén lút bảo vệ em, nếu chết thì sẽ không còn gặp lại nữa…”
Tôn Điềm Điềm đã không khống chế được mà rơi nước mắt, cô lắc đầu, khóc lóc nói: “A Niệm anh đừng nói nữa, em đau lòng…”
Cô không có trải qua những ngày tháng khó khăn ấy, chỉ biết được một ít từ đôi câu vài lời của người khác, Thẩm Niệm Thâm cũng chưa từng nhắc qua. Cô chưa bao giờ biết, thì ra anh khi đó thật sự thiếu chút nữa đã chết, cũng không biết anh còn nghĩ muốn ở bên cạnh lặng lẽ bảo vệ cô cả đời.
Tôn Điềm Điềm khóc đến bả vai phát run, gắt gao nắm tay Thẩm Niệm Thâm, “Đều đã qua rồi, không phải sau đó chúng ta đã làm hoà sao, bây giờ mọi thứ đều rất tốt.”
Cô vừa nói, nước mắt vừa tuôn rơi.
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm khóc đến nước mắt đầy mặt, anh giơ tay ôn nhu lau nước mắt cho cô, ngón tay mơn trớn bên má, thấp giọng nói: “Em còn nhớ lúc anh đến thành phố Z công tác không, lúc nghỉ hè, em tới tìm anh, một mình ở trên đường chịu khổ rất nhiều. Khi đó căn phòng thuê vừa cũ nát vừa tồi tàn, trong nhà cũng không có điều hoà. Buổi sáng 6 giờ anh ra ngoài đi làm, buổi tối đến khuya mới trở về, em vất vả vượt qua mấy thành phố tới tìm anh, nhưng anh căn bản không có thời gian để ở bên em. Lúc đó mỗi ngày em đều ở nhà, giúp anh quét dọn vệ sinh, giúp anh giặt quần áo…”
Anh cúi đầu kéo tay Tôn Điềm Điềm, một giọt nước mắt nóng bỏng đột nhiên rơi xuống mu bàn tay Tôn Điềm Điềm, sau một lúc lâu anh mới nức nở nói: “Mấy năm nay, em phải ủy khuất rồi.”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không có.”
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lát, lại ngẩng đầu, “Em còn nhớ không, khi đó anh đã nói, một ngày nào đó sẽ cho em một cuộc sống an lành, để em ở trong một căn nhà thoải mái, có thể mua giày và quần áo mà em thích, sẽ không để em phải đi theo anh chịu khổ…” Anh nhìn cô, dừng một chút, sau đó vô cùng trang trọng mà nói: “Điềm Điềm, anh đã làm được.”
Tôn Điềm Điềm nước mắt tuôn trào, không ngừng gật đầu.
Sáu năm nay, con đường mà Thẩm Niệm Thâm đi có bao nhiêu gian nan, chỉ có cô biết.
Anh vẫn luôn nhớ kỹ những thứ anh hứa hẹn, anh vẫn luôn vì tương lai của bọn họ mà nỗ lực.
Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên lùi về sau nửa bước, quỳ một gối.
Đám người rốt cuộc cũng có động tĩnh, không biết là đứa bé nào kích động hô một tiếng, “Cầu hôn cầu hôn!”
Thẩm Niệm Thâm cầm nhẫn kim cương trong tay, một tay giữ tay cô, anh nhìn cô, ánh mắt vô cùng thành kính, “Điềm Điềm, từ 18 tuổi đến 24 tuổi, thanh xuân của em đều dùng để bầu bạn bên anh, cùng anh chịu khổ, đồng hành với anh từ dưới đáy của cuộc sống cho đến hiện tại. Khoảng thời gian trước kia làm em chịu khổ chịu ủy khuất, là anh không có chăm sóc tốt cho em, từ nay về sau vài thập niên nữa, để anh yêu em, chăm sóc tốt cho em… Gả cho anh, được không?”
Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm quỳ một gối trước mặt cô, cảm động đến rơi nước mắt, kích động nói không nên lời, cô không ngừng gật đầu, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống.
Cô vươn tay ra, nghẹn ngào nói: “Giúp em đeo lên đi.”