Editor + Beta: Tiểu Hy.
Ngày hôm sau Thẩm Niệm Thâm phải ra ngoài, chỗ ở cách công ty rất xa nên 5 giờ anh liền dậy. Tối qua anh ngủ rất muộn, tổng cộng chỉ ngủ được tầm bốn tiếng.
Thời điểm tỉnh lại, Tôn Điềm Điềm còn ngủ ở trong lòng anh, tay trái ôm eo anh, thoạt nhìn cực kì ngoan ngoãn, tư thế ngủ giống y đúc hôm qua.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô không chớp mắt, có chút mê mẩn.
Một hồi lâu, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, sau đó chầm chậm rút cánh tay lót sau đầu Tôn Điềm Điềm ra, động tác rất nhẹ, anh sợ đánh thức cô.
Tôn Điềm Điềm mơ mơ màng màng cảm giác có người chạm nhẹ cô, trong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ rồi trở mình tiếp tục ngủ.
Ngày hôm qua Tôn Điềm Điềm quá mệt mỏi, ngủ một giấc đến 10 giờ sáng.
Lúc tỉnh lại, mép giường trống rỗng, cô duỗi tay sờ một chút, đã lạnh rồi.
Muộn như vậy, Thẩm Niệm Thâm chắc đã đi làm.
Cô xuống giường, xoa xoa đôi mắt rồi đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc ra, cô thấy trên bàn trà đặt một chiếc hộp giữ ấm.
Cô đi tới, mở hộp ra, bên dưới là món cháo bát bảo mà cô thích ăn vẫn còn nóng hầm hập. Bên trên là bánh bao nhân đậu, cũng vẫn còn rất ấm.
Phía dưới hộp giữ ấm là một tờ giấy: Em nhớ ăn cơm, buổi tối anh sẽ trở về sớm một chút.
Tôn Điềm Điềm mím môi cười, chạy tới phòng ngủ xách quạt ra.
Buổi trưa, trời rất nóng.
Cô lấy một chiếc ghế nhỏ rồi ngồi trước bàn trà ăn sáng. Sau đó cô đến phòng bếp rửa chén.
Phòng bếp nhỏ lại hẹp, bệ bếp cùng ngăn tủ đều rất cũ, trên chiếc chén sứ có một vết trầy, làm thế nào cũng không lau sạch.
Tôn Điềm Điềm rửa chén xong, cả người toàn là mồ hôi.
Cô không nhúc nhích mà ngồi trên sô pha để quạt thổi một lát, thời tiết này mà không có điều hòa, chỉ cần động đậy một chút là cả người đầy mồ hôi.
Cô ngồi yên trên sô pha một hồi lâu, quạt làm khô mồ hôi trên người, váy ngủ bị mồ hôi làm ướt nhẹp, tuy rằng đã khô nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô đến phòng vệ sinh tắm rửa một cái sau đó lại thay một chiếc váy ngủ mới.
Đi đến phía trước cửa sổ, kéo bức màn ra, ánh dương chói lọi bên ngoài chiếu vào đau cả mắt. Tôn Điềm Điềm lập tức kéo màn lại.
Cô trở về sô pha ngồi quạt thêm một lát nữa.
Nghĩ đến Thẩm Niệm Thâm ngày hôm qua muộn như vậy mới ngủ, sáng sớm lại đội ánh mặt trời chói chang mà đến trạm tàu điện ngầm đi làm. Nghĩ đến anh phải một mình ở thành phố xa lạ mà dốc sức làm việc, tăng ca đến đêm khuya, về đến nhà bên người lại không có một người, không có người quan tâm chăm sóc anh, không có người hỏi han ân cần anh.
Trong lòng Tôn Điềm Điềm rất khổ sở, nhưng cô lại không giúp gì cho anh được.
Cô ngồi trên sô pha một lát, bỗng nhiên đứng lên đi về hướng phòng ngủ.
Áo sơ mi cùng quần Thẩm Niệm Thâm tùy tay ném trên ghế.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh luôn là người rất thích sạch sẽ, trước kia quần áo thay ra đều lập tức đem đi giặt, hiện tại do thật sự quá mệt mỏi, đến tinh lực giặt quần áo cũng không có.
Tôn Điềm Điềm ôm quần áo đi đến phòng vệ sinh.
Trong phòng không có máy giặt chỉ có thể giặt tay.
Một căn phòng đơn nhỏ, đến ván giặt quần áo cũng không có.
Tôn Điềm Điềm đổ đầy nước vào chiếc chậu đặt trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống giặt quần áo cho Thẩm Niệm Thâm.
Cô giặt quần lót của mình và Thẩm Niệm Thâm trước, sau đó mới bắt đầu sang áo sơ mi, quần với váy ngủ của cô.
Áo sơ mi trắng không dễ giặt sạch, Tôn Điềm Điềm cho nhiều xà bông hơn.
Phòng vệ sinh nhỏ hẹp lại oi bức, cô ngồi xổm trên mặt đất, đầu tóc lộn xộn ướt đẫm mồ hôi, từng giọt lớn từ đầu chảy xuống, sau cổ cũng mướt mồ hôi, trên lưng ướt như vừa tắm.
Trên trán cũng đều là mồ hôi, cô giơ tay xoa những giọt mồ hôi chảy vào mắt, sau đó lại tiếp tục giặt quần áo cho Thẩm Niệm Thâm.
Không có ván giặt quần áo, cô chỉ có thể giặt trong chậu, giặt xong nước đầu lại bỏ vào một chậu khác, sau đó đổ đầy nước vào, giặt từng cái một, lặp đi lặp lại thay bốn chậu nước mới trong.
Ngoại trừ nội y và vớ, Tôn Điềm Điềm rất ít giặt quần áo của mình, mặc dù là ở trường học cũng không giặt, dù sao mỗi cuối tuần cô đều sẽ về nhà một hai lần, đều là cầm về bỏ máy giặt.
Lần đầu tiên giặt nhiều quần áo như vậy, giặt suốt một tiếng mới hoàn toàn giặt sạch.
Tóc cùng quần áo cô sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong nhà không có máy vắt quần áo, cô phải cố sức cầm từng cái một vắt khô.
Quần áo ngấm nước trở nên rất nặng, áo sơ mi cùng váy còn đỡ, quần tây của Thẩm Niệm Thâm lại rất nặng, cô vắt hơn nửa ngày cũng không được, cuối cùng đành phải vắt ống quần trước rồi từ từ đi lên.
Tôn Điềm Điềm ngồi xổm trên mặt đất một hồi lâu nên lúc bưng chậu quần áo lên, trước mắt một trận choáng váng, thiếu chút nữa đã té xỉu, Tôn Điềm Điềm sợ tới mức vội vàng bắt lấy bồn rửa mặt phía sau.
Kết quả cô buông một tay ra, tay còn lại không đỡ được chậu, chậu quần áo đổ xuống đất, quần áo thật vất vả mới giặt sạch lại rơi trên mặt đất.
Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm đống quần áo không chớp mắt, sửng sốt hơn nửa ngày.
Cô đứng đó không nhúc nhích, trong lòng chứa tư vị nói không nên lời.
Trố mắt hơn nửa ngày cô mới lại ngồi xổm xuống, bưng chậu tới dưới vòi nước, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên giặt lại lần nữa.
Cô không biết là cảm thấy quá mệt mỏi, hay là quá nóng, hoặc do cảm thấy bản thân quá ngốc, giặt giặt một lúc, nước mắt rơi xuống. Cô thật sự chưa từng làm những việc này trước đó.
Giặt lại hai lần rồi ra sức vắt khô quần áo thêm lần nữa, rốt cuộc cô cũng có thể bưng chậu quần áo ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô treo quần áo ở phòng khách phía trước cửa sổ, kéo bức màn ra để ánh nắng rọi vào.
Đến tâm tình thưởng thức thành quả hơn một giờ vất vả cũng không có, cô đi đến trước quạt bật số mạnh nhất rồi leo lên ghế ngồi hưởng gió.
Vừa rồi cô vốn định xách quạt đến phòng vệ sinh, nhưng không ngờ lỗ cắm ở đấy lại bị hư, không có điện.
Tôn Điềm Điềm lúc này eo lưng đau nhức, cho dù ngồi ở trước quạt mồ hôi vẫn chảy ra.
Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, bởi vì ngâm lâu trong nước nên bị nhăn nhúm cả lên, trông rất khó coi.
Cô không khỏi nhíu mày, dùng sức xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
Nhưng xoa một lúc lâu tay cũng không hết nhăn. Cô nhìn chằm chằm một lát, cuối cùng buông tiếng thở dài. Mặc kệ vậy.
Ngồi quạt một lúc cô lại về phòng lấy một chiếc váy ngủ sạch rồi đến phòng vệ sinh gội đầu tắm rửa lại lần nữa.
Tắm xong cô liền lập tức chạy đến trước quạt.
Tóc cũng lười sấy khô, cô nằm trên sô pha, hất mái tóc dài ra để quạt thổi.
Vừa mới tắm xong, thân thể cuối cùng cũng thoải mái sạch sẽ, gió thổi hiu hiu rất dễ chịu.
Tôn Điềm Điềm quá mệt mỏi, nhắm mắt lại một lát sau liền ngủ mất.
Một giờ rưỡi trưa, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng tan tầm, anh đến nhà ăn ăn cơm với đồng nghiệp.
Lúc đến nhà ăn, đồ ăn dư lại không còn nhiều lắm.
Lưu Hạ liếc mắt một cái, nhăn chặt mày, "Mẹ nó, một chút thịt cũng không còn."
Thẩm Niệm Thâm không nói gì, cầm khay tiến dần lên, gọi mấy món ăn chay.
Lưu Hạ theo sau, cũng gọi vài món chay còn dư lại.
Hai người tìm vị trí ngồi xuống.
Xung quanh còn có một vài đồng nghiệp đang ăn cơm, Lưu Hạ đè nặng thanh âm, "Mấy ông đây cực khổ bán mạng mà lại cho ăn cỏ, nuôi heo sao!"
Năm nay tập đoàn Nhuận Phong chiêu mộ bốn người, Thẩm Niệm Thâm, Lưu Hạ, còn có hai người khác.
Một trong hai người đó là một cô gái, là nghiên cứu sinh tốt nghiệp từ một trường nổi tiếng ở nước ngoài, trong nhà có bối cảnh rất sâu, cụ thể là gì thì không biết nhưng tổng tài của bọn họ cũng phải tất cung tất kính với cô ta, chắc chắn lai lịch không hề nhỏ.
Người còn lại là Thường Thanh Đằng năm nay tốt nghiệp tiến sĩ ở nước ngoài, cũng có bối cảnh rất sâu, đã một tháng rồi không đi làm, anh ta lợi dụng tài nguyên trong nhà để cấp cho công ty một hạng mục lớn.
Tập đoàn Nhuận Phong được đầu tư nước ngoài, lương cao tất nhiên là áp lực cũng rất lớn, có thể vào đây làm việc, mỗi người đều là những tinh anh có chỉ số thông minh cao, bất kì một người nào đó trong nhà đều có khả năng có bối cảnh rất sâu. Muốn ở đây phải bộc lộ tài năng, chỉ số thông minh, EQ, năng lực, nhân mạch, tài nguyên, thiếu một thứ cũng không được. Người có bối cảnh gia đình, có tài nguyên nhân mạch, cùng với Thẩm Niệm Thâm hai bàn tay trắng muốn từ tầng chót nhất bắt đầu dốc sức đi lên đúng là không cùng một tầng lớp.
Lưu Hạ cũng tốt nghiệp từ một trường đại học rất có danh tiếng ở nước ngoài, cậu ta cảm thấy năng lực của mình không kém, dựa vào cái gì cậu ta mỗi ngày đều phải tăng ca mà hai người kia từ trước đến nay đều không cần tăng ca.
"Ngày nào cũng phải làm việc mười bốn tiếng đồng hồ, tôi sợ mình còn chưa kiếm được tiền thì mạng đã không còn rồi!" Lưu Hạ tức giận cắn mạnh thức ăn, "Cái chỗ rách nát này, ông đây cùng lắm thì không làm nữa!"
Thẩm Niệm Thâm lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Tôn Điềm Điềm, nghe thấy lời này liền đáp một câu, "Xã hội chính là như vậy, ở đâu cũng giống nhau thôi."
Người sống ở tầng dưới chót, muốn bò lên tầng trên vốn dĩ không phải chuyện dễ dàng.
Lưu Hạ ăn một miếng đồ ăn, nổi giận đùng đùng nói: "Cùng lắm thì trở về tiếp nhận cửa hàng của ba tôi, cũng không đến mức ở chỗ này mỗi ngày bị khinh bỉ, mỗi ngày đều bận như chó, đến cơm canh đàng hoàng cũng không có."
Thẩm Niệm Thâm nghe vậy thì hơi dừng lại rồi không nói gì nữa.
Anh cũng hoàn toàn không thích công việc hiện tại này, nhưng hiện tại anh rất cần nó. Cho dù muốn làm việc khác cũng cần có tiền vốn.
Điện thoại vừa nối máy, thanh âm mơ mơ màng màng của Tôn Điềm Điềm từ đầu kia truyền đến, "Chồng à."
Thẩm Niệm Thâm nghe thấy thanh âm mơ hồ của cô liền nhíu mày, "Em còn đang ngủ sao? Chưa ăn sáng à?"
Ở đầu kia điện thoại, Tôn Điềm Điềm còn đang nằm trên sô pha vừa mới tỉnh lại. Cô xoa xoa đôi mắt, nhẹ giọng nói: "Em ăn rồi, vừa rồi có chút buồn ngủ nên em lại ngủ một lát."
Thẩm Niệm Thâm chỉ sợ cô không ăn cơm đúng giờ, anh nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng hỏi: "Vậy em ăn trưa chưa?"
Tôn Điềm Điềm sợ Thẩm Niệm Thâm lo lắng liền gật đầu, "Em ăn rồi, còn anh thì sao?"
"Anh đang ăn."
Tôn Điềm Điềm theo bản năng lấy điện thoại ra nhìn thời gian, tức khắc nhíu mày, "Sao bây giờ anh mới ăn, anh lại tăng ca sao?"
Thẩm Niệm Thâm "ừm" một tiếng rồi chuyển đề tài, "Hôm nay anh được phát lương, buổi tối không cần tăng ca, anh sẽ dẫn em đi ăn chỗ nào đó tốt một chút."
Tôn Điềm Điềm lúc này đang đói bụng, vừa nghe thấy vậy liền lập tức vui vẻ ngồi dậy, "Được, mấy giờ anh tan ca, em tới tìm anh."
"Sáu giờ rưỡi, em tới nơi thì gọi điện thoại cho anh."
Công ty của Thẩm Niệm Thâm ở trung tâm thành phố, nơi đó có rất nhiều nhà hàng ngon, cũng rất nhiều trung tâm thương mại phồn hoa. Anh khó mà được nghỉ một ngày, hôm nay lại được phát lương nên muốn dẫn Tôn Điềm Điềm đi dạo.
...
Tôn Điềm Điềm cúp máy,cô định xuống lầu ăn một chút gì đó, nhưng vừa thấy ánh dương chói lọi bên ngoài liền có chút hoảng, vì thế cô chạy tới phòng bếp, muốn nhìn xem tủ lạnh có đồ ăn sẵn gì không. Kết quả mở ra liền thấy, bên trong trống trơn, cái gì cũng không có.
Tôn Điềm Điềm thất vọng đóng tủ lạnh lại.
Ngồi trên sô pha rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn là không dám ra cửa lúc mặt trời chói chang thế này, nghĩ dù sao buổi tối Thẩm Niệm Thâm cũng sẽ dẫn cô đi ăn, không ăn một bữa trưa cũng không sao.
Quá đói bụng, cô ôm ly của Thẩm Niệm Thâm lên uống vài cốc nước lớn, sau đó xách quạt về phòng ngủ thêm hai tiếng. Đến bốn giờ chiều, cô thay một chiếc váy thật đẹp rồi xách túi ra ngoài tìm Thẩm Niệm Thâm.
Lúc cô ra ngoài mới bốn giờ hơn một chút, cô sợ nóng nên vừa ra khỏi cửa liền nhanh chóng gọi một chiếc taxi.
Lúc này còn chưa phải giờ cao điểm tan làm, trên đường không bị kẹt xe nên khoảng một tiếng là đến nơi.
Lúc đến nơi còn kém mười phút là đến 6 giờ, Tôn Điềm Điềm ở bên ngoài quá nóng nên liền đi vào trong công ty Thẩm Niệm Thâm.
Điều hòa ở đại sảnh rất thấp, vừa đi vào liền nghênh đón một mảnh lạnh lẽo. Tôn Điềm Điềm nháy mắt liền thoải mái, nhìn xung quanh một vòng rồi xách túi chạy tới khu nghỉ ngơi ở bên trái.
Khu nghỉ ngơi có một chiếc sô pha rất lớn, Tôn Điềm Điềm thoải mái dễ chịu ngồi xuống.
Cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Niệm Thâm:【Chồng, em tới rồi.】
Thời điểm Tôn Điềm Điềm nhắn tới, Thẩm Niệm Thâm đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, anh nhanh chóng trả lời cô,【Anh lập tức xuống liền.】
Anh đứng lên, đến phòng vệ sinh rửa tay rồi trở về cầm áo vest trên ghế đi ra bên ngoài.
Hạ Vân Xu thay quần áo đi ra, vừa vặn gặp Thẩm Niệm Thâm đang đứng đợi thang máy, ánh mắt cô nàng sáng lên, dẫm lên giày cao gót chạy chậm qua, "Thẩm Niệm Thâm, hôm nay về sớm vậy sao?"
Hạ Vân Xu chính là cô gái duy nhất vào làm cùng Thẩm Niệm Thâm năm nay, cô tốt nghiệp đại học kinh doanh Worton*, đến cả tổng tài cũng rất khách khí với cô.
(Tiểu Hy: Chà, Hy có lên mạng search cái trường Worton này nhưng hong thấy. Hy chỉ thấy Wharton thôi, cái trường mà Donald Trump từng học luôn á, hoang mang ghê, hong lẽ tác giả buff cho Hạ Vân Xu ghê thế sao??)
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Niệm Thâm không nhìn Hạ Vân Xu mà chỉ "ừm" một tiếng.
Thang máy tới, Thẩm Niệm Thâm lập tức đi vào trong,
Hạ Vân Xu liền đi theo vào.
Hạ Vân Xu đứng ở bên cạnh, đôi mắt vẫn luôn nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, ống tay áo tùy ý vén lên để lộ cánh tay rắn chắc.
Anh hơi cúi đầu, đang nhắn tin cho Tôn Điềm Điềm.
Hạ Vân Xu từ bên cạnh nhìn anh, sườn mặt góc cạnh lại tinh xảo, sóng mũi cao thẳng, không biết anh đang nhắn tin với ai mà khóe miệng hơi câu lấy tia cười.
Ánh mắt Hạ Vân Xu có chút si mê, thang máy rất nhanh liền tới tầng một, rốt cuộc cô nàng cũng nhịn không được mở miệng, cười nói: "Khó mà được một hôm anh tan làm sớm như vậy, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
"Không được, cảm ơn." Thẩm Niệm Thâm lễ phép cự tuyệt.
Cửa thang máy mở ra, anh lập tức đi ra ngoài.
Hạ Vân Xu đuổi theo phía sau, cười nói: "Chúng ta là đồng nghiệp, lâu như vậy còn chưa ăn chung bữa cơm nào, ăn một bữa để tạo dựng mối quan hệ."
Thẩm Niệm Thâm vừa ra khỏi thang máy liền thấy Tôn Điềm Điềm đứng ở cửa chờ anh.
Cô mặc một chiếc váy trông cực kì đáng yêu.
Vừa nhìn thấy Tôn Điềm Điềm, mặt mày liền bất giác dịu lại, trong mắt chứa ý cười.
Anh nghiêng mặt nói với Hạ Vân Xu: "Không cần đâu, tôi phải đi với bạn gái."
Hạ Vân Xu: "..."
Nói xong liền đi nhanh về phía Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm cũng thấy Thẩm Niệm Thâm, vui vẻ chạy tới rồi ôm lấy anh, ngẩng đầu, cong cong khóe mắt, "Chúng ta đi ăn gì đây?"
Thẩm Niệm Thâm cười, cúi đầu cho cô một nụ hôn, "Ra ngoài rồi lại nói."
"Được."
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm ra ngoài, cô đi theo anh, thời điểm đi đến cửa liền nhịn không được nhìn thoáng qua người Hạ Vân Xu.
Hạ Vân Xu mặc một chiếc váy màu đỏ rực, làn da trắng nõn, trang điểm rất tinh xảo, mái tóc quăn dài khoác trên vai, cô ta rất xinh đẹp, mang giày cao gót, rất có khí chất. Cổ áo khoét chữ V rất thấp, toát lên sự gợi cảm nói không nên lời.
Tôn Điềm Điềm mếu máo, quay đầu lại, theo bản năng nhìn thoáng qua ngực mình.
Ra khỏi công ty, Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm đến khu trung tâm thương mại ở bên phải.
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Cô gái vừa rồi nói chuyện với anh là ai vậy?"
Thẩm Niệm Thâm nói: "Đồng nghiệp."
Tôn Điềm Điềm: "Cô ấy thật xinh đẹp."
Thẩm Niệm Thâm hơi dừng bước, ánh mắt nhìn Tôn Điềm Điềm thật sâu, rất nghiêm túc nói: "Phải không? Anh không chú ý."
Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời này, khóe miệng cong cong, lại nói: "Cô ấy thích anh."
Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, "Đừng nói bậy."
"Thật mà, ánh mắt cô ấy nhìn anh sáng rực luôn á."
Vừa rồi cô gái kia nói chuyện với Thẩm Niệm Thâm cô có thấy. Cùng là con gái với nhau, ánh mắt này cô rất quen thuộc.
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, đôi mắt đen nhánh thể hiện sự nghiêm túc cùng kiên định, "Anh chỉ thích em."
Tôn Điềm Điềm thấy biểu tình nghiêm túc của Thẩm Niệm Thâm liền bật cười. Cô ôm lấy anh, đầu chôn trong lòng anh, khóe miệng cong cong, "Em biết."
...
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm đến một nhà hàng Tây, Tôn Điềm Điềm không cự tuyệt, sau khi ngồi xuống liền vui vui vẻ vẻ xem thực đơn, "Em đói quá, em muốn ăn nhiều một chút."
Thẩm Niệm Thâm cười, "Ừm, em cứ ăn đi."
Chín giờ tối, Tôn Điềm Điềm ăn đến no nê, kéo Thẩm Niệm Thâm ra khỏi nhà hàng.
"Nhà hàng này ăn ngon thật." Tôn Điềm Điềm sờ sờ bụng, " Căng tròn luôn rồi."
Thẩm Niệm Thâm duỗi tay sờ một chút, tròn vo, không nhịn được cười, "Đúng là căng thật."
Ánh mắt Tôn Điềm Điềm sáng lấp lánh, cô nhìn Thẩm Niệm Thâm hỏi: "Có giống đang có em bé không?"
Thẩm Niệm Thâm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm ý cười, "Đúng là nhìn rất giống."
Tôn Điềm Điềm cười không ngừng, kéo Thẩm Niệm Thâm đi xuống bậc thang.
Ban đêm gió có chút lạnh, từng cơn thổi qua rất thoải mái.
"Đi dạo trong trung tâm thương mại không?" Thẩm Niệm Thâm hỏi.
Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, "Được, thuận tiện tiêu thực luôn."
Bên trong trung tâm thương mại rất mát mẻ, lúc này vừa mới qua giờ cơm nên rất nhiều người đi dạo.
Thẩm Niệm Thâm muốn mua váy cho Tôn Điềm Điềm, cô cũng không khách sáo với anh mà đi thử vài bộ.
Thời điểm thử đến bộ thứ tư, Tôn Điềm Điềm rất thích, cô chạy đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm xoay một vòng, "Đẹp không?"
Chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối, là vải dệt nên rất thoải mái. Làn váy hơi căng ra có chút giống váy bồng.
Tôn Điềm Điềm đứng dưới ánh đèn sáng ngời, vừa trắng vừa gầy, cô nắm làn váy lại xoay một vòng cho Thẩm Niệm Thâm xem, cười khanh khách, đôi mắt cong cong như vầng trăng non xinh đẹp.
Thẩm Niệm Thâm nhìn thẳng, sau một lúc lâu không nói gì.
Tôn Điềm Điềm lại dạo qua một vòng, hỏi: "Đẹp hong, chồng?"
Thẩm Niệm Thâm si ngốc gật đầu, "Rất đẹp."
Anh từ trên sô pha đứng lên, "Mua bộ này nhé?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu, theo bản năng nhìn nhãn mác, cô nhíu nhíu mày, đè nặng thanh âm: "Đắt quá." Hơn một ngàn lận.
"Không sao." Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, nói: "Anh muốn mua cho em."
Đây là phần tiền lương đầu tiên mà Thẩm Niệm Thâm nhận được sau khi tốt nghiệp, ý nghĩa không giống nhau.
Tôn Điềm Điềm do dự một lát, không cự tuyệt.
Về đến nhà, Tôn Điềm Điềm vui vẻ nói: "Em đi tắm đây, em muốn mặc váy mới."
Thẩm Niệm Thâm nhịn không được cười, "Em muốn mặc ngủ sao?"
Anh giơ tay bật đèn, Tôn Điềm Điềm quay đầu lại ôm cổ anh, ngẩng đầu hôn anh một cái, vui vẻ nói: "Em muốn mặc cho anh xem."
Thẩm Niệm Thâm cười, cúi đầu cho cô một nụ hôn, "Đi đi."
Tôn Điềm Điềm vui vẻ thay giày rồi trực tiếp chạy đến phòng vệ sinh.
Thẩm Niệm Thâm ở phía sau khóa cửa, xoay người vào nhà, vừa mới đi vài bước, cả người liền sửng sốt.
Anh nhìn quần áo được treo ở phòng khách phía trước cửa sổ không chớp mắt.
Anh cứ đứng ở đó thật lâu không động đậy.
Trong nhà không có máy giặt, trong đầu anh hiện ra hình ảnh Tôn Điềm Điềm ngồi xổm trên mặt đất giặt quần áo.
Cô chưa từng làm những việc này phải không?
Anh nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi treo ở đó, đôi mắt hơi hơi nóng lên.
Tôn Điềm Điềm rất nhanh liền tắm xong, đang muốn mặc quần áo thì nhớ tới vừa rồi quá kích động nên đã quên mang đồ lót vào.
Cô đi tới cửa, mở cửa thò đầu ra, "A Niệm, giúp em lấy quần lót với, em quên mang vào rồi."
Thẩm Niệm Thâm lúc này mới lấy lại tinh thần, "Chờ anh một chút."
Anh trở về phòng ngủ, mở vali của Tôn Điềm Điềm lấy một cái quần lót màu trắng cho cô.
Đi đến cửa phòng vệ sinh, Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm vươn tay tới, "Đưa cho em đi."
Thẩm Niệm Thâm đưa cho cô, Tôn Điềm Điềm đang định đóng cửa thì anh đột nhiên giơ tay ngăn lại.
Tôn Điềm Điềm ngẩn ra, "Làm sao vậy? Ưm..."
Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm đột nhiên cúi đầu, cách một cánh cửa mà hôn lên môi cô. Hai mắt Tôn Điềm Điềm mở to.
Sau một lúc lâu, Thẩm Niệm Thâm mới buông cô ra, ôn nhu xoa xoa mặt cô, "Mặc quần áo xong rồi ra đây."
Tôn Điềm Điềm ngơ ngẩn gật đầu. Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái rồi xoay người trở về phòng khách.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Điềm Điềm ở bên trong mặc váy xong liền chạy ra, vui vẻ xoay một vòng trước mặt Thẩm Niệm Thâm, "Đẹp không?"
Thẩm Niệm Thâm ngồi trên sô pha, gật đầu, "Đẹp."
Anh bỗng nhiên duỗi tay kéo Tôn Điềm Điềm ngồi lên đùi mình.
Anh nhìn cô, ánh mắt rất sâu.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nhìn cô không nói lời nào liền ôm cổ anh, "Làm sao vậy?"
Thẩm Niệm Thâm kéo một bàn tay của cô xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm thật lâu cũng không nói lời nào.
"A Niệm, anh làm sao vậy?" Tôn Điềm Điềm bị hành động của Thẩm Niệm Thâm làm cho có chút khó hiểu, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Qua một hồi lâu, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên kéo tay cô lên đặt một nụ hôn xuống, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt anh hơi phiếm hồng, thấp giọng nói: "Điềm Điềm, vất vả cho em rồi."
Tôn Điềm Điềm sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, vội lắc đầu, "Không vất vả."
Thẩm Niệm Thâm nắm chặt bàn tay trong tay mình, nhìn cô, rất nghiêm túc nói: "Anh sẽ nỗ lực làm việc, sẽ không để em phải vất vả như vậy nữa."
Tôn Điềm Điềm cười, "Em biết."
Cô cúi đầu nắm chiếc váy, "Không phải hôm nay anh mua váy cho em sao, rất xinh đẹp, em rất thích."
Thẩm Niệm Thâm nhìn chiếc váy của cô, sau một lúc lâu mới "ừm" một tiếng, "Sau này sẽ còn mua cho em nữa, mua rất nhiều."
Tôn Điềm Điềm cười vui vẻ, "Được, còn phải mua tủ quần áo nữa, nếu không sẽ để không hết."
Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng cười, "Ừm, mua một căn nhà thật lớn rồi để một phòng cho em đựng đồ được không?"
Tôn Điềm Điềm cười, "Được, em thích một căn nhà màu hồng nhạt."
Thẩm Niệm Thâm ngừng lại, có chút rối rắm, "Hồng nhạt...?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Đúng vậy."
Thẩm Niệm Thâm: "... Hay là chỉ phòng ngủ màu hồng nhạt nhé?"
Tôn Điềm Điềm nghi hoặc: "Vì sao?"
Thẩm Niệm Thâm: "Một người đàn ông như anh, mỗi ngày đều sống trong căn nhà màu hồng... Ừm?"
Tôn Điềm Điềm suy nghĩ một chút rồi bật cười, "Ừm, vậy thì chừa lại thư phòng cho anh đó, còn các phòng khác em muốn trang hoàng thế nào thì do em nhé."
Thẩm Niệm Thâm dở khóc dở cười, "Hiện tại đã bắt đầu áp bức anh rồi sao?"
Tôn Điềm Điềm bật cười, cúi đầu hôn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm ôm lấy cô, hai người lăn xuống sô pha.
Buổi tối hôm nay, Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống sau này, về nỗ lực làm việc cho tới kết hôn mua phòng, cho tới sinh mấy đứa con rồi đi du lịch trên thế giới.
Trước khi ngủ, Tôn Điềm Điềm ôm Thẩm Niệm Thâm, bỗng nhiên cảm khái: "Thật muốn nhanh choáng tốt nghiệp."
Thẩm Niệm Thâm xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Sẽ nhanh thôi."