Từ ánh mắt lấp lánh của Tần Kha, Ngô Hồng Minh cho ra kết luận, thằng nhóc này thật không nói đùa, nó sẽ làm thật!"Cái này, chờ lúc chúng ta tuyển bảo an ta sẽ liên lạc lại với ngươi! Không nói nữa, ta phải đi rồi!"Tần Kha nói: "Còn có một việc! Ta thay các ngươi bắt được tội phạm, sẽ không có phần thưởng gì sao? ví dụ như tặng ta một viên Băng Hỏa Tinh, hoặc là tặng chút Phượng Tiên Hương gì đó![Đinh! ! ]Ngô Hồng Minh: "Nếu ngươi muốn, ta có thể xin tặng cô một lá cờ thưởng!"Tần Kha có chút mất mát: "Được rồi, có còn hơn không! Hay là bây giờ ta đi lấy với ngươi,hoặc là tiền mặt cũng được!"[Đinh! ! ]Ngô Hồng Minh: Ta chỉ tùy tiện nói một chút, ngươi còn tưởng thật sao!"Ngươi ở nhà chờ đi, chờ cờ thưởng làm xong về sau ta sẽ phái người đưa tới, không nói nữa, ta thật muốn đi!"Đi vài bước Ngô Hồng Minh dừng lại, xoay người nói: "Không đúng, hẳn là có phần thưởng! ngươi đánh ngất người kia là một tột phạm được treo giải thưởng, treo giải thưởng kim ngạch, có mười hai vạn!Vừa nghe mười hai vạn, trái tim Tần Kha trong nháy mắt xao động: "Mười hai vạn, thật sao?!Ngô Hồng Minh gật gật đầu: "Ừ, dù sao người kia là bị ngươi đánh ngất, ngươi về trước chờ tin tức đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra khoản tiền thưởng này sẽ thuộc về ngươi!"Tần Kha liên tục phất tay tạm biệt: "Được được được, Ngô đại ca đi thong thả! Trên đường ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Nhớ nhất định phải liên lạc với tôa!"[Đinh! ! ]Ngô Hồng Minh: Miệng nhỏ giống như bôi mật!"“Ọe~”“Ọe~Vương Chí Kiệt và Trương Hữu Dung hai người vẫn còn đang nôn!Vương Chí Kiệt mặt trắng như tuyết, một tay vịn tường, miệng không ngừng oán giận: "Trương Hữu Dung, bạn trai ngươi hôm qua rốt cuộc ăn cái gì!"Trương Hữu Dung cũng không khá hơn