Ngô Thất không nói gì.
Cố Lang yên lặng nắm chặt đao trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Sau đó chỉ thấy Ngô Thất giơ tay lên chỉ vào cổ họng của mình rồi lắc đầu.
Cố Lang cau mày hỏi: “Cổ ngươi bị thương?”
Ngô Thất gật đầu.
Cố Lang: “Làm sao bị thương?”
Ngô Thất muốn kéo tay y nhưng Cố Lang theo phản xạ né tránh.
Ngô Thất tỏ vẻ đáng thương nhìn y.
Cố Lang nghĩ ngợi rồi giơ tay ra.
Tay trái Ngô Thất nâng mu bàn tay của y, tay phải lấy ngón tay viết chữ vào lòng bàn tay y.
Cố Lang của y dù tính tình hơi lạnh nhạt nhưng lòng bàn tay rất ấm, thậm chí giống như mới ngâm trong suối nóng, khiến người ta vừa nắm liền không nỡ buông ra. Y tựa như sợ nhột, đầu ngón tay run nhẹ, thỉnh thoảng giật giật.
“Thái tử tìm ngươi thí nghiệm thuốc?” Cố Lang nhìn chữ trong lòng bàn tay rồi nói, “Ngươi uống thuốc nên cuống họng bị hư?”
Ngô Thất gật đầu.
Cố Lang trầm ngâm nói: “Bảo sao giọng ngươi cứ khàn khàn.”
Ngô Thất âm thầm thở dài một hơi.
Cố Lang giương mắt, lại hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Ngô Thất tiếp tục viết vào lòng bàn tay y: “Thật ra ta nghe lệnh của Khuất phó thống lĩnh.”
Cố Lang: “Khuất Phong Vân?”
Ngô Thất: “Đúng, biết Phụ Lam Sơn có người lén nuôi binh nên phó thống lĩnh vẫn luôn điều tra. Hắn bảo ta tới nhìn xem.”
Cũng không biết Cố Lang có tin hay không mà rút tay về: “Vậy ngươi tra đi, ta đi trước.”
Ngô Thất: “……”
Cố Lang nói đi là đi, khinh công nhảy lên, biến mất trong bóng đêm.
“Ngươi nỡ đi sao?” Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng rồi phóng người đuổi theo.
Cố Lang theo chân Trịnh Vu Phi đến đây. Nhưng rẽ ngoặt một hồi thì không thấy tăm hơi Trịnh Vu Phi đâu nữa. Y tìm hồi lâu cũng chẳng thấy tung tích dấu vết gì, khó khăn lắm mới phát hiện dưới núi có người thì lại là Ngô Thất.
Cố Lang trở lại nơi Trịnh Vu Phi biến mất. Y nghĩ một người đang sống sờ sờ thì không thể tự nhiên biến mất, hẳn là có gì đó kỳ quái ở đây.
Nhưng chung