Người nọ mặc một thân y phục đi đêm, mặt cũng che lại, Cố Lang lại có chút cảm giác thân quen không rõ. Y bỗng nhiên nhớ tới mình đã giao trản đèn cho Tôn Phóng. Tôn Phóng nói phải viết chữ lên trên, nên đã đưa bút cho y.
Y do dự thật lâu, cũng không biết nên viết cái gì, cuối cùng chỉ để lại hai chữ “Mộ Dung”.
Hắc y nhân kia xoay người lại muốn chạy, Cố Lang thả người chặn lại, cùng hắn so chiêu. Nhưng người nọ tựa hồ không muốn đánh, tránh tới trốn lui, một lòng chỉ muốn bỏ chạy.
Cố Lang từng bước ép sát, vung đao chém tới cũng không quên phải tháo khăn che mặt của hắn xuống. Người nọ lui lại lui, hiểm trở tránh thoát đôi tay của Cố Lang một lần lại một lần.
Thối lui một hồi liền thối lui đến đường biên của nóc nhà, hắc y nhân trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống. Hắn vội vàng ổn định thân hình, nhưng sau khi ngẩng đầu lên thì Cố Lang đã tới gần, trong nháy mắt, một phen kéo xuống miếng vải đen che trên mặt hắn.
Cố Lang mới vừa túm được miếng vải đen kéo xuống, vẫn còn chưa thấy mặt, người nọ liền đột nhiên bắt được hai tay y, một tay đè y lên nóc nhà, cũng thuận thế chôn mặt vào cổ y.
Cố Lang: “……” Đây là chiêu thức gì?
Tay chân Cố Lang bị áp chế, còn muốn ngẩng đầu đập vào tên kia, lại bị người nọ cắn vào cổ một ngụm.
“A…… Buông ra!” Cố Lang tức điên, hai tay hai chân giãy giụa kịch liệt, trong lúc sắp sửa tránh thoát được, lại bỗng nhiên bị thứ gì đó nhỏ như hòn đá đánh trúng, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Thấy y bất động, nhân tài đang đè lên người y chậm rãi ngẩng mặt lên, rõ ràng chính là người bị Cố Lang nhổ cỏ trên phần mộ, Mộ Dung Diễn.
Một người có dáng vẻ như là một công công nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, vẻ mặt hiền từ cười nói với Mộ Dung Diễn: “Điện hạ tiếp tục, lão nô chưa nhìn thấy gì hết.”
Mộ Dung Diễn bất đắc dĩ nói: “Trần công công, ngài xem náo nhiệt xem cũng lâu thật đó.” Hắn sợ bị Cố Lang nhìn ra manh mối, đánh cũng không dám đánh, lão nhân gia này còn sợ chuyện không lớn, tránh ở một bên xem náo nhiệt, thật lâu không chịu ra tay.
Trần công công cười tủm tỉm nói: “Điện hạ thứ tội, lão nô lớn tuổi rồi, tay chân tương đối chậm.”
Mộ Dung Diễn lười đôi co, quay đầu ôm Cố Lang đang hôn mê vào trong lòng, hỏi: “Tối nay sao y lại canh gác?”
“Vốn là Ngô Lục cùng phòng với y gác đêm,” Trần công công nói: “Nhưng Ngô Lục ban ngày uống say, bọn họ mới đổi ca……”
Lời ông còn chưa nói xong, Mộ Dung Diễn căng thẳng: “Cùng phòng? Y ở cùng một phòng với người khác?”
Trần công công: “…… Hộ vệ ở Đông Cung, đều là hai người một phòng.”
Mộ Dung Diễn nhăn mày càng sâu, Trần công công vội vàng nói: “Ngày mai lão nô liền phân phó, điều Ngô Lục kia đi.”
Mộ Dung Diễn ôm Cố Lang đứng lên: “Nơi ở của y ở đâu?”
*
Sáng sớm hôm sau, Cố Lang đột nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện mình nằm ở trên giường, vẫn giống như mọi ngày.
Ngô Lục đang thu thập đồ vật, thấy y tỉnh, hưng phấn mà nói với y mình được điều đi canh gác ở Ngự Thư Phòng.
Cố Lang gật gật đầu, lại khó hiểu nói: “Ta…… làm sao mà trở về được?”
“A? Cái gì?” Ngô Lục như lạc vào trong sương mù: “Không phải ngươi tự mình trở về sao? Ta ngủ một giấc dậy đã thấy ngươi ở đây rồi.”
Cố Lang: “Trong cung không xảy ra chuyện gì sao?”
Ngô Lục: “Không có a, có thể xảy ra chuyện gì?”
Cố Lang trầm ngâm nói: “Nhưng đêm qua ở gần tẩm điện của Thái Tử ta nhìn thấy một hắc y nhân……”
Ngô Lục khiếp sợ nói: “Hắc y nhân? Sau đó thì sao?”
Cố Lang hơi lắc đầu: “Có người đánh lén, chuyện sau đó ta không biết.”
“Nhưng ngươi hiện tại không có việc gì, còn bình an mà nằm ở chỗ này, trong cung cũng không nghe nói xảy ra chuyện gì hết.” Ngô Lục nghĩ nghĩ nói: “Không phải ngươi nằm mơ đó chứ? Đêm qua ta cũng mơ một giấc mộng, mơ thấy một con quỷ chín đầu nhéo vào cổ mình, làm ta sợ muốn chết, tỉnh lại mới phát hiện là ta tự mình nhéo……”
Cổ? Cố Lang giơ tay sờ cần cổ, quả nhiên sờ thấy một dấu răng.
Sau đó, Ngô Lục liền thấy Cố Lang trầm mặt đi rửa sạch cổ.
*
Ngô Lục đi rồi, trong phòng của Cố Lang lại có một hộ vệ khác chuyển đến.
Người nọ tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt lại có thần thái xán lán, thật là đẹp.
“Ta là huynh trưởng của Ngô Lục,” hắn nói với Cố Lang, âm thanh có chút khàn khàn: “Ta tên Ngô Thất.”
Cố Lang: “……” huynh trưởng của Ngô Lục, không phải nên gọi là Ngô Ngũ hoặc Ngô Tứ sao?
Ngô Thất cũng phụ trách gác đêm. Lúc trước, khi Ngô Lục gác đêm trở về, mặc dù tay chân nhẹ nhàng, Cố Lang nằm ở trên giường cũng có thể phát giác.
Nhưng Cố Lang không biết Ngô Thất khi nào trở về phòng. Sáng sớm khi y tỉnh lại, Ngô Thất đã ở trên giường ngủ đối diện rồi.
Võ công của hắn và y không kém nhau mấy, Cố Lang ngồi ở trên giường nghĩ, cũng may ban đêm hắn không ở đây, nếu không khi y rời đi sợ là sẽ bị phát hiện.
Nhưng lại nghĩ, lâu rồi hình như y không ra ngoài ban đêm nữa.
Từ sau khi Mộ Dung Diễn chết.
Hơn một tháng này, y vẫn luôn nhớ đến phần mộ ở ngoài thành kia. Người nọ luôn xuất quỷ nhập thần, nói không chừng xác chết từ trong mồ vùng dậy cũng có thể.
Y nhớ tới lần thứ hai gặp được Mộ Dung Diễn là khi đến phủ Thừa tướng. Hai người đều mặc một thân