Cố Lang đánh xe ngựa trốn trong ngõ nhỏ sau Trịnh phủ.
Sáng nay Thái tử nhận được tin báo Triệu Chuyết bị giam tại thủy lao trong Trịnh phủ.
“Trịnh phủ canh phòng rất chặt, thủy lao còn chặt hơn.” Thái tử nói, “Nếu muốn bức ép mang người ra e là không dễ.”
Cố Lang nhìn bức thư khác trong tay hắn, “Giờ Thân Trịnh Vu Phi không ở trong phủ?”
“Ừ, hắn mời Cao Thừa đến chuồng ngựa.” Thái tử kéo Cố Lang ngồi xuống bàn ăn điểm tâm, “Đợi sau khi hắn đi ta sẽ đóng giả hắn rồi vào thủy lao đưa người ra.”
Cố Lang nói: “Ta cũng đi.”
“Ta sẽ cho người tiếp ứng ở cửa sau,” Thái tử nói, “Đừng lo, ngươi ở ngoài thành chờ tin tức đi.”
Cố Lang kiên định nói: “Ta ở cửa sau tiếp ứng.”
Thái tử nhìn y cả đêm không ngủ, mắt nổi lên tơ máu, đành phải nói: “Thôi được, vậy ngươi phải cẩn thận đó. Nào, ăn nhiều một chút, tối qua ngươi cũng chưa ăn gì, không sợ đói chết à……”
Cố Lang nhìn Thái tử đang múc cháo, cảm thấy hắn lại trở thành Ngô Thất, tựa như Thái tử Đại Diên chạy đến hù dọa y rồi lại không thấy đâu nữa.
Y có chút hoảng hốt, không phân biệt được người trước mắt rốt cuộc là ai.
*
Giờ Thân, Trịnh Vu Phi giục ngựa rời phủ. Một lát sau, hộ vệ Trịnh phủ lại thấy hắn cưỡi ngựa về.
Gã sai vặt ra dắt ngựa, hiếu kỳ nói: “Đại nhân quên gì sao ạ?”
Mộ Dung Diễn đóng vai Trịnh Vu Phi: “Cao tướng quân có việc bận nên dời hẹn sang ngày mai.”
Hộ vệ và gã sai vặt đều chẳng nghi ngờ gì, Mộ Dung Diễn ung dung vào Trịnh phủ.
Hắn băng qua đình viện, dựa vào bản đồ trong thư để đến thủy lao. Cổng có hai tên hộ vệ canh giữ, Mộ Dung Diễn bảo bọn hắn mở cửa.
Hắn đi vào, thấy trong lao có một hồ nước, dưới hồ cột người. Người kia mặt đầy vết máu đang thoi thóp.
Triệu Chuyết cố ngẩng lên, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, thấy Trịnh Vu Phi thì hung tợn nhổ một cái, “Phi, đồ tiểu nhân gian nịnh!”
“Người đâu!” Mộ Dung Diễn gọi, “Kéo hắn ra ngoài!”
“Vâng!” Hai tên hộ vệ ngoài cửa đi tới, tháo xiềng xích cho Triệu Chuyết rồi kéo người đi theo Mộ Dung Diễn ra ngoài.
Thế là thủ vệ Trịnh phủ đều thấy Trịnh Vu Phi trầm mặt đi ra cửa sau, hai tên hộ vệ sau lưng thì kéo người.
Chẳng biết có phải Mộ Dung Diễn miệng quạ đen hay không mà sau khi Trịnh Vu Phi đến chuồng ngựa thì Cao Thừa phái người tới đưa tin nói thân thể của hắn khó chịu, hôm nay không đến cưỡi ngựa.
Trịnh Vu Phi uống chén trà nhỏ rồi đứng dậy về phủ.
Hắn giục ngựa tới cửa, gã sai vặt đứng đó nhìn hắn rồi quay đầu nhìn vào trong phủ, vò đầu nói: “Đại, đại nhân, lúc nãy ngài…… chẳng phải đã về rồi sao?”
Trịnh Vu Phi biến sắc, “Ngươi nói cái gì?!”
Gã sai vặt đáp: “Bọn ta mới thấy ngài vào phủ mà……”
Trịnh Vu Phi vội vàng