Mộ Dung Diễn bị mù nên không thể ra ngoài, cả ngày chỉ có thể ở lì tại sòng bạc Sơn Hà cho cá ăn, nghe báo cáo trong sòng thu bao nhiêu bạc. Hắn buồn chán cực độ, liền bảo Cố Lang đọc thoại bản cho mình nghe.
“Dưới giường ta có một rương thoại bản đấy,” Mộ Dung Diễn nói với Cố Lang, “Ngươi lấy mấy quyển đọc cho ta nghe được không?”
Thoại bản? Cố Lang bán tín bán nghi tìm dưới giường hắn, thật sự thấy được một rương sách lớn. Y tiện tay cầm một quyển mở ra, mới lật vài tờ thì chợt biến sắc. Thoại bản đúng là thoại bản, nhưng nội dung bên trong đều là điên loan đảo phượng khiến người ta mặt đỏ tim run.
“Tìm được chưa?” Mộ Dung Diễn đứng ở cửa hỏi.
Cố Lang muốn đổi quyển khác, nhưng tìm mãi cũng chẳng có quyển nào tử tế.
“Hay không?” Mộ Dung Diễn truy vấn, thấy Cố Lang im lặng thì lại nói, “Sao không đọc? Ngươi xem nhập tâm quá nên không rảnh đọc ta nghe chứ gì……”
Hôm đó Tôn Phóng và Triệu Chuyết ngồi ở cổng sân trước, nhìn Mộ Dung Diễn mù mắt bị Cố Lang rượt chạy loạn lên tận nóc nhà, còn giẫm sập mấy mảnh ngói.
“Da của Đại đương gia thật dày,” Tôn Phóng cảm thán, “Ngày nào cũng bị Cố hộ vệ đuổi đánh mà không chừa.”
“Thiếu gia đâu có ra tay độc ác.” Triệu Chuyết nhìn hai người rượt đuổi trêи nóc nhà, khóe miệng lại cười nói, “Dáng vẻ thiếu gia như vậy mới có sức sống……”
Sau đó không biết rương thoại bản kia bị Mộ Dung Diễn chuyển đi đâu, Cố Lang cũng không thấy nó dưới giường hắn nữa.
“Ta chưa có xem,” Mộ Dung Diễn ngồi bên giường Cố Lang nói với người đang buồn ngủ nằm trêи giường, “Đều là người khác đưa ta, ta không biết viết về cái gì hết.”
Cố Lang buồn ngủ ríu cả mắt, gật đầu nói: “Ta muốn ngủ.”
Mộ Dung Diễn vén chăn lên chui vào, “Ừ, ngủ đi.”
Cố Lang: “…… Phòng ngươi ở bên cạnh.”
“Chạy tới chạy lui phiền phức lắm,” Mộ Dung Diễn nói, “Giường lớn như thế, chia ta một nửa cũng không chịu à?”
Cố Lang buồn ngủ cực kỳ nên mặc kệ hắn. Mộ Dung Diễn nghe y hít thở đều đều thì bên môi hiện lên ý cười, cũng nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Diễn tỉnh lại trong một màn đen kịt, phát giác có người đang nhìn mình.
“Đẹp không?” Hắn nhẹ giọng cười nói, có