Cố Lang sửng sốt một lúc mới nhận ra được hắn đang nói gì, mặt lập tức nóng lên, nhấc chân muốn đạp hắn nhưng lại bị Mộ Dung Diễn chụp được bắp chân kéo sát vào bên hông, còn vuốt ve mập mờ nói: “Nhiều người nhìn như vậy, muốn đánh thì chúng ta về đóng cửa lại rồi hãy đánh.”
Cố Lang nhìn cung nhân và hộ vệ chung quanh còn đang thu dọn đồ đạc, cố sức rút chân lại, quay người muốn đi.
Mộ Dung Diễn vội vàng kéo y lại, “Ngươi đi đâu?”
Cố Lang: “Nếu không có chuyện gì thì ta về lầu trúc……”
“Ai nói không có chuyện gì,” Mộ Dung Diễn ngắt lời y, “Ngươi giờ đã là cận vệ của bản Thái tử, trong cung loạn như vậy, ngươi không ở lại bảo vệ bản Thái tử sao?”
Cố Lang: “……Võ công của ngươi còn giỏi hơn ta.”
Mộ Dung Diễn: “Đánh thích khách sao có thể để bản Thái tử tự mình ra tay. Ngươi còn chưa được phong Thái tử phi mà đã muốn lười biếng rồi à?”
Cố Lang không thèm để ý đến hắn, nhấc chân muốn đi, “Nhiều người như vậy đâu cần tới ta.”
“Vậy không được,” Mộ Dung Diễn kéo người trở về, “Đi, đi xem người Phụ Lam Sơn nhé.”
Cố Lang: “Không đi.”
Mộ Dung Diễn xoay người bế y lên.
“Mộ Dung Diễn, ngươi làm gì thế?!” Cố Lang giãy giụa, “Buông ra!”
Mộ Dung Diễn thản nhiên nói: “Ngươi không đi thì ta ôm ngươi đi.”
“Ngươi……” Cố Lang cả giận, “Vô sỉ!”
Mộ Dung Diễn nghĩ ngợi, “Chửi mắng Thái tử là tội gì nhỉ?”
Cố Lang: “……”
Cuối cùng Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang đen mặt rời đi.
*
Từ Kính Nhi đứng trước cổng cung lo âu chờ cha nàng. Hôm nay đầu tiên là nàng nghe nói trong cung có người mưu phản, sau lại thấy cờ bay phấp phới của Trấn Bắc Quân vào thành cứu giá. Cha nàng đã vào cung từ sớm nên nàng rất lo lắng, sau khi biết Trấn Bắc Quân dẹp loạn thì vội vàng chạy đến đây. Nhưng trong cung chưa chỉnh đốn xong, nàng bị chặn lại trước cửa thành nên chỉ có thể chờ bên ngoài.
Qua hồi lâu, Từ Kính Nhi rốt cuộc trông thấy cha mình chậm rãi đi ra từ trong cung, bên cạnh còn có Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm.
“Cha!” Từ Kính Nhi vội vàng chạy tới dìu hắn, “Cha, cha không sao chứ?”
Từ Chi Nghiêm vỗ vỗ tay nàng nói: “Cha không sao.”
Khuất Phong Vân treo cánh tay bị thương đi tới tạm biệt Từ Chi Nghiêm rồi muốn về nhà. Từ Kính Nhi thấy hắn bị thương, vẻ mặt mỏi mệt liền mời bọn hắn cùng ngồi xe ngựa Tướng phủ về.
Khuất Phong Vân còn chưa lên tiếng thì tay áo đã bị giật nhẹ. Hắn quay đầu nhìn lại, Nguyễn Niệm tội nghiệp nói: “Ngồi xe ngựa đi, ta mỏi chân quá.”
Khuất Phong Vân: “……” Ngươi đã chạy được mấy bước đâu.
Từ Kính Nhi lại nói: “Nguyễn thái y cũng mệt rồi, ngồi xe ngựa mau hơn.”
Khuất Phong Vân đành phải gật đầu.
Thế là bốn người chen chúc trong xe ngựa Tướng phủ lắc lư trở về.
Trêи đường đi, Từ Chi Nghiêm thấy con gái luôn vụng trộm nhìn Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm, nhiều lần còn che miệng cười, dáng vẻ như thiếu nữ hoài xuân.
Xe ngựa dừng trước cổng Khuất phủ, Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm xuống xe rồi cám ơn Từ Chi Nghiêm và Từ Kính Nhi.
Từ Chi Nghiêm thấy con gái mình níu