Nguyễn Niệm đổi thuốc trêи tay Khuất Phong Vân, cẩn thận băng bó kỹ rồi dặn dò: “A…… Mấy ngày nay ngươi cẩn thận chút, cánh tay không được đụng vào nước.”
Khuất Phong Vân nhìn lụa trắng trêи tay rồi nói: “Ngươi có thể về rồi.”
Nguyễn Niệm khó hiểu: “Hả?”
“Trịnh Vu Phi đã vào tù,” Khuất Phong Vân nói, “Ngươi về được rồi.”
Nguyễn Niệm giờ mới kịp phản ứng, Khuất Phong Vân nói y có thể về nhà, không cần ở lại Khuất phủ nữa.
Chẳng hiểu sao y có chút không vui, lầm bầm nói: “Ta không về.”
Khuất Phong Vân giương mắt nhìn y.
“Cũng vì cứu ta nên tay ngươi mới gãy.” Nguyễn Niệm nói, “Ta không thể cứ thế mà đi được, quá vong ân phụ nghĩa.”
Khuất Phong Vân: “…… Ta không trách ngươi.”
“Vậy cũng không được,” Nguyễn Niệm kiên định nói, “Ta muốn ở lại chăm sóc ngươi.”
Khuất Phong Vân: “Trong phủ ta còn rất nhiều người. Đâu có thiếu người.”
Nguyễn Niệm: “Bọn hắn là bọn hắn, ta là ta, không giống nhau.”
Khuất Phong Vân nhìn khuôn mặt vừa trắng vừa mềm của y: “Sao không giống?”
Nguyễn Niệm: “Ta là thái y.”
Khuất Phong Vân: “…… Ờ.”
Lúc này có hạ nhân chạy tới nói Lưu Đại Mãnh lại nổi điên đập phá đồ đạc trong phòng.
Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm vội vàng chạy tới. Độc của Lưu Đại Mãnh tái phát làm toàn thân ngứa ngáy, tính tình hung hãn, thấy cái gì nện cái đó. Sức lực của hắn lớn, trước đây chỉ có Khuất Phong Vân mới cản được hắn. Nhưng giờ Khuất Phong Vân gãy mất một cánh tay, tay còn lại ngăn cản hắn thì hơi khó, vừa sơ suất liền bị Lưu Đại Mãnh vung tay nện vào mũi, máu mũi lập tức chảy xuống.
“A Ngạnh!” Nguyễn Niệm thót tim, quýnh quáng vác ghế nện Lưu Đại Mãnh.
“Bốp” một tiếng, Lưu Đại Mãnh ngã xuống ngất đi.
“A Ngạnh!” Nguyễn Niệm chạy tới giơ tay lau máu mũi cho Khuất Phong Vân.
“Ta không sao,” Khuất Phong Vân ngẩng lên đã thấy hốc mắt Nguyễn Niệm đỏ ửng như sắp khóc, “Sao thế?”
“A Ngạnh……” Giọng nói của Nguyễn Niệm khẽ run, “Có phải hắn…… bị ta đánh chết rồi không? Ta, ta có phải là…… giết người rồi không?”
Lưu Đại Mãnh bị nện vào đầu chảy máu, nằm trêи đất không nhúc nhích.
Khuất Phong Vân đưa tay thăm dò hơi thở của hắn rồi nói: “Không chết, còn thở.”
Nguyễn Niệm ứa lệ, “Thật sao?”
Khuất Phong Vân: “Thật, không tin ngươi tự xem đi.”
Nguyễn Niệm dè dặt đưa tay đến trước mũi Lưu Đại Mãnh. Đúng là vẫn còn thở.
Sau đó Khuất Phong Vân thấy nước mắt Nguyễn Niệm trào ra.
Khuất Phong Vân: “……” Chẳng phải là không chết sao?
“Làm ta sợ muốn chết,” Nguyễn Niệm sụt sịt nói, “Ta cứ tưởng mình giết người rồi chứ.”
Khuất Phong Vân đưa tay lau nước mắt trêи mặt y, thấp giọng nói: “Thế mà lúc nãy ngươi còn nện mạnh như vậy à?”
“Ta thấy ngươi chảy máu……” Nguyễn Niệm lau nước mắt, lúc này mới nhớ ra phải mau chóng băng bó cho Lưu Đại Mãnh kẻo hắn chảy máu tới chết, “Ta đi lấy rương thuốc đây.”
Khuất Phong Vân nhìn y đi ra ngoài rồi lau nước mắt trêи ngón tay, bên môi thấp thoáng ý cười.
*
Hộ vệ Đông Cung thấy Thái tử lôi kéo một nam nhân về tẩm cung liền nhớ lại trước đây không lâu nổi lên tin đồn Thái tử có thú vui Long Dương, lập tức nhìn không chớp, mắt mù tâm mù.
“Mộ Dung,” Cố Lang nhíu mày nói, “Ngươi buông