Cố Lang theo Mộ Dung Diễn đến thiên lao. Lúc đầu khi nhìn thấy tên điên điên khùng khùng kia ở Phụ Lam Sơn, Mộ Dung Diễn đã thấy kỳ quái, vì sao Trịnh Vu Phi lại muốn giam giữ một kẻ như vậy. Lần này Trấn Bắc Quân bình định phản loạn trong cung, Mộ Dung Diễn liền đưa tên kia tới thiên lao. Sau đó tìm hiểu kỹ càng một chút mới phát hiện hắn là Nhϊế͙p͙ An, quản gia Nhϊế͙p͙ phủ đã mất tích mười mấy năm trước.
“Trịnh Vu Phi giấu hắn ở Phụ Lam Sơn nhiều năm như vậy,” Mộ Dung Diễn nói, “Đương nhiên sẽ không nuôi người vô ích.”
Nhϊế͙p͙ phủ, Trịnh Vu Phi…… Cố Lang mơ hồ cảm thấy người này và án oan năm đó của Cố gia có liên quan với nhau.
Trong lao mờ tối, Nhϊế͙p͙ An tóc tai bù xù, co rúm trong góc tường, lẩm bẩm như tên điên: “Đừng giết ta, đừng giết ta……”
Mộ Dung Diễn mở cửa nhà lao, đứng ở cửa nhìn hắn một hồi rồi đột nhiên nói: “Mất dây lưng kìa.”
Cố Lang: “……”
Nhϊế͙p͙ An vô thức cúi đầu xuống mới nhận ra mình bị lừa, vội vàng giả ngây giả dại tiếp, tự lẩm bẩm, “Đừng giết ta, đừng giết ta……”
Mộ Dung Diễn rút bội đao của Cố Lang chém tới Nhϊế͙p͙ An.
“A!” Đao quét qua mặt chém vào tường, Nhϊế͙p͙ An hoảng sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, tay chân run rẩy.
“Bản vương không phải đến xem tên điên,” Mộ Dung Diễn nói lạnh lùng như Diêm Vương đang đòi mạng, “Hết điên chưa?”
Nhϊế͙p͙ An run lên cầm cập rồi nhẹ gật đầu.
Mũi đao gác lên cổ hắn, Mộ Dung Diễn hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Nhϊế͙p͙…… Nhϊế͙p͙ An.”
Mộ Dung Diễn: “Làm gì?”
Nhϊế͙p͙ An: “Quản gia Nhϊế͙p͙ phủ.”
Mộ Dung Diễn: “Bị giam vào Phụ Lam Sơn lúc nào?”
Nhϊế͙p͙ An: “Mười…… Mười một năm trước.”
Mộ Dung Diễn: “Vì sao Trịnh Vu Phi muốn nhốt ngươi?”
Ánh mắt Nhϊế͙p͙ An trốn tránh, “Không…… Không biết.”
“Phải không?” Mũi đao lạnh buốt dán chặt vào cổ Nhϊế͙p͙ An, Mộ Dung Diễn thản nhiên nói, “Vậy giữ lại ngươi cũng vô ích.”
Tay hắn khẽ động, lưỡi đao cắt vào da thịt lộ ra vết máu, Nhϊế͙p͙ An hoảng sợ hét lên: “Đừng, đừng! Tha mạng a! Ta…… Ta thật sự không biết hắn giam giữ ta làm gì nữa! Lục Bình Sơn bảo hắn tới giết ta!”
“Lục Bình Sơn?” Vẻ mặt Mộ Dung Diễn khẽ động, “Vì sao hắn muốn giết ngươi?”
Nhϊế͙p͙ An nhìn đao trước mắt, run rẩy đáp: “Hắn muốn giết người diệt khẩu! Mười một năm trước…… hắn sai ta bỏ thuốc mê vào nước trà của tướng quân và Cố Chương……”
“Ngươi nói cái gì?!” Cố Lang bỗng nhiên xông tới nhưng bị Mộ Dung Diễn kéo lại, “Cố Lang, ngươi bình tĩnh một chút.”
Cố Lang nhìn chằm chằm Nhϊế͙p͙ An, nghiến răng nói: “Vì sao phải bỏ thuốc mê?”
Nhϊế͙p͙ An nước mắt chảy ròng, “Năm