Mộ Dung Diễn ở ngoài cửa gọi hơn nửa ngày mà Cố Lang vẫn không chịu ra, hắn đành buồn bã đi một mình.
Lát sau Triệu Chuyết lên lầu thấy cửa đã mở, Cố Lang đứng bên cửa sổ không biết đang nghĩ gì.
“Thiếu gia,” Triệu Chuyết nói, “Ngươi có muốn…… vào cung xem thử không? Mộ Dung công tử……”
Cố Lang nắm lấy bệ cửa sổ, ngừng một chút rồi nói: “Chẳng liên quan gì đến ta cả.”
Triệu Chuyết tưởng y đang dỗi nên tận tình khuyên bảo: “Thiếu gia, hai người sống chung lúc nào mà chả có ầm ĩ……”
Cố Lang khó lòng giãi bày, “Ta đâu có quan hệ gì với hắn.”
Triệu Chuyết vô cùng lo lắng, thiếu gia nhà hắn khổ sở nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới gặp được Mộ Dung công tử biết đau lòng cho y, sao cứ ba ngày thì cãi nhau hai trận vậy?
“Thiếu gia, Mộ Dung công tử……” Hắn còn chưa nói xong thì Cố Lang tựa như không muốn nghe cái tên này nữa, nhảy xuống cửa sổ đi mất, “Ta ra ngoài đây.”
Triệu Chuyết nhìn thiếu gia nhà hắn đi vào rừng trúc, không để ý đụng đầu vào cây trúc.
Triệu Chuyết: “……” A, thì ra vết đỏ trêи trán thiếu gia là do bị đụng như thế.
*
Cố Lang đứng ngoài cửa Đông Cung, không hiểu sao mình lại tới đây.
Y đứng một hồi, vừa định quay người đi thì chợt nghe có người gọi: “Cố huynh đệ, Cố huynh đệ……”
Cố Lang quay lại, thấy Ngụy Thanh Đồng đang lén lút đi tới.
“Ngụy cô nương?”
“Cố huynh đệ,” Ngụy Thanh Đồng vui vẻ nói, “Gặp được ngươi tốt quá. Đông cung này thật khó đi, ta đi lâu lắm rồi mà sao cứ ra cửa thế không biết.”
Cố Lang tưởng nàng đến tìm người trong lòng nên do dự nói: “Thái tử…… hình như không ở trong Đông Cung.”
“Ta không phải đến tìm Thái tử, hắn theo cha ta vào ngự thư phòng rồi. Ta tới để……” Ngụy Thanh Đồng ngập ngừng hỏi, “Cố huynh đệ, ta hỏi ngươi một chuyện được không?”
Cố Lang: “Chuyện gì?”
Ngụy Thanh Đồng: “Ta nghe nói Thái tử giấu một nam nhân ở Đông cung, đây là thật sao?”
Cố Lang: “……”
Ngụy Thanh Đồng: “Cố huynh đệ?”
Cố Lang: “Không, không biết.”
“Thật ra ta không tin đâu,” Ngụy Thanh Đồng nói, “Chắc chắn người bên ngoài chỉ nói mò thôi. Nhưng không đến xem thì trong lòng ta lại không thoải mái……” Hôm nay nàng nghe nói cha nàng phải vào cung, quấy rầy nài nỉ hồi lâu cha nàng mới chịu dẫn nàng theo.
“Cố huynh đệ,” Ngụy Thanh Đồng chưa từ bỏ ý định nói, “Tẩm cung của Thái tử ở đâu? Để ta lén đi xem một chút. Ngươi yên tâm, ta nhìn một cái rồi đi ngay.”
Cố Lang: “……” Có thể nói không biết sao?
*
Khuất Phong Vân dựa vào thùng tắm bốc hơi nước lượn lờ nhìn Nguyễn Niệm đứng ngoài thùng xắn tay áo. Mấy ngày nay cánh tay phải của Khuất Phong Vân không thể đụng vào nước, tắm rửa không tiện nên Nguyễn Niệm xung phong nhận việc, nói muốn giúp hắn tắm, còn ngâm rất nhiều dược liệu tốt cho sức khỏe của hắn.
“A Ngạnh,” Nguyễn Niệm xắn cao tay áo rồi cầm khăn lên nói, “Ngươi xoay qua chỗ khác đi, ta kỳ lưng cho ngươi.”
Khuất Phong Vân không nhúc nhích mà nhìn y: “Trước đây ngươi cũng kỳ lưng cho người khác à?”
“Không có,” Nguyễn Niệm nghĩ ngợi rồi nói, “Có phải ngươi sợ ta làm đau ngươi không? Vậy ta làm nhẹ chút?”
Khuất Phong Vân yên lặng xoay người sang chỗ khác. Lưng hắn còn dính nước, rộng lớn rắn chắc, cơ bắp căng cứng. Nguyễn Niệm nhịn không được đưa tay sờ một chút, thấy Khuất Phong Vân không có phản ứng lại sờ soạng thêm mấy cái.
Khuất Phong Vân: “Sờ đủ chưa?”
Nguyễn Niệm gật đầu rồi lại lắc đầu: “Lần trước ngươi véo mặt ta, còn véo bụng ta nữa!”
Khuất Phong Vân: “Vậy ngươi muốn véo lại à?”
Hai mắt Nguyễn Niệm sáng lên, “Được không?!”
Khuất Phong Vân: “…… Không.”
Nguyễn Niệm bĩu môi