Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống sân, côn trùng kêu rả rích. Khuất Phong Vân im lặng nhìn Nguyễn Niệm rồi nói: “Ta thở kệ ta, ngươi sợ cái gì?”
“Ta……” Nguyễn Niệm nghĩ thầm ngươi thở làm ta cũng muốn thở, ta có thể không sợ sao?
“Giường trải xong rồi,” Nguyễn đại nương đi tới nói, “Các con nghỉ ngơi sớm chút đi, sáng mai còn theo nương tới miếu dâng hương.”
“Dâng hương?” Nguyễn Niệm khó hiểu nói, “Nương, không phải mấy ngày trước nương đã đi rồi sao?”
Nguyễn đại nương nói: “Đâu có giống, mấy ngày trước là cầu bình an cho các con.”
Nguyễn Niệm: “Vậy ngày mai cầu gì ạ?”
“Cầu tự,” Nguyễn đại nương kéo tay Khuất Phong Vân nói, “Con dâu, nghe nói miếu này rất linh thiêng, ngày mai ngươi cũng đi cúng bái để nương sớm được ẵm cháu trai mập mạp nhé.”
Khuất Phong Vân: “……”
Nguyễn đại nương hài lòng rời đi, bỏ lại Nguyễn Niệm và Khuất Phong Vân hai mặt nhìn nhau.
Khuất Phong Vân: “Bái cũng không sinh được.”
Nguyễn Niệm kéo tay áo hắn nói: “Mẹ ta lớn tuổi rồi nên hơi lẩm cẩm, ngươi cứ xem như dỗ dành bà có được không?”
Khuất Phong Vân: “Vậy không đi nữa?”
Nguyễn Niệm gật đầu.
Khuất Phong Vân lại nói: “Không sợ ta thở à?”
Nguyễn Niệm che lỗ tai đáp: “Ngươi thở kệ ngươi, ta không nghe.”
Khuất Phong Vân: “……”
Nguyễn Niệm không thích ngủ chung giường với người khác nhưng cánh tay Khuất Phong Vân bị thương, y không thể bắt người ta ngủ dưới đất được. Y nghĩ ngợi rồi đem hai cái gối đặt ở giữa, lại ôm một bộ chăn mền ra khỏi tủ.
“Ta ngủ bên này, ngươi ngủ bên kia được không?” Nguyễn Niệm nói.
Khuất Phong Vân còn chưa trả lời thì y đã cuộn mình vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa gương mặt, đôi mắt chớp chớp.
Khuất Phong Vân: “……” Ta đồng ý rồi sao?
Nguyễn Niệm nhìn Khuất Phong Vân nằm xuống rồi kéo chăn ra một chút, vẻ mặt xoắn xuýt nhìn hai cái gối ngăn ở giữa. Mỗi đêm đi ngủ y đều phải ôm gối, giờ không có gì để ôm nên hai tay cũng không biết để đâu. Y nghĩ một hồi rồi vươn tay ra khỏi chăn, ôm một cái gối vào trong ngực.
Khuất Phong Vân quay sang nhìn y, y ngại ngùng nói: “Ta quen rồi, không ôm gối thì không ngủ được.”
Khuất Phong Vân nhìn cái gối còn lại nói: “Không có gối ta cũng ngủ không được.”
Nguyễn Niệm yên lặng đem cái gối kia đẩy qua.
“Tướng ngủ của ta không tốt,” Nguyễn Niệm nhỏ giọng nói, “Nửa đêm nếu động đậy đánh thức ngươi thì ngươi đừng nóng giận nhé.”
Khuất Phong Vân nhét gối dưới đầu, ừ một tiếng.
Bóng đêm ʍôиɠ lung, sâu thẳm tĩnh mịch. Khuất Phong Vân nhìn ánh trăng trêи bệ cửa sổ hồi lâu rồi mới buồn ngủ nhắm mắt lại. Nguyễn Niệm trong lúc ngủ mơ hừ hừ hai tiếng, chăn mền đều đạp ra, lại thấy lạnh nên nhích vào trong chăn Khuất Phong Vân cọ cọ, gối đầu cũng không cần mà ôm lấy Khuất Phong Vân nóng hừng hực.
Khuất Phong Vân mở mắt ra, dừng một chút rồi đưa tay kéo người vào lòng. Nguyễn Niệm không biết mơ thấy gì, ôm eo hắn thì thào gọi: “A Ngạnh……”
Khóe môi Khuất Phong Vân cong lên, siết chặt cánh tay.
*
Trong tẩm cung Thái tử, Cố Lang đứng ở cửa nói với Mộ Dung Diễn đang chống tay lên cửa: “Ta đuổi ngươi tới thư phòng ngủ?”
“Không có,” Mộ Dung Diễn vội vàng nói, “Ta nhớ lầm, thư phòng lạnh như vậy sao ngươi nỡ chứ?”
“Rầm” một tiếng, Cố Lang phũ phàng đóng cửa lại.
“Cố Lang, Cố Lang……”
Cố Lang mặc kệ hắn, cởi áo ngoài lên giường đi ngủ. Y ngủ một hồi mới phát giác ngoài cửa chẳng có động tĩnh gì, đang muốn mở mắt ra xem thì bỗng nhiên bị người đè lại.
Mộ Dung Diễn cười nói: “Ngủ một mình lạnh lắm, không cần ta ôm sao?”
Cố Lang nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, “Ngươi vào bằng cách nào?”
“Đây là tẩm cung của ta,” Mộ Dung Diễn nói, “Tất nhiên là cứ vào thôi.”
Cố Lang: “Cửa đâu