Trần công công đi ngang tẩm cung Thái tử thấy hai tên hộ vệ ngoài cửa đứng xa xa thì không khỏi buồn bực tới hỏi: “Các ngươi sao đứng xa như vậy? Nếu điện hạ cần dặn dò thì……”
“Trần công công,” hộ vệ kia ấp úng nói, “Chúng tôi cũng không muốn đâu, nhưng…… Điện hạ……”
Trần công công: “Điện hạ thế nào?”
Hộ vệ nhỏ giọng nói: “Lúc nãy điện hạ lôi kéo người ta về, nói là… nói là muốn uống…… thuốc gì kia.”
Trần công công: “……”
“Trần công công,” hộ vệ do dự hỏi, “Điện, điện hạ đây có phải là…… trắng trợn cướp đoạt dân nam không ạ? Không ổn lắm đâu?”
Trần công công gõ đầu hắn một cái, “Nói mò gì thế? Đây là tình thú giữa điện hạ và Thái tử phi, hiểu chưa?!”
Hộ vệ: “……”
Trần công công đuổi người: “Đừng có đứng ngây ra nữa, mau đi gọi người nấu nước nóng, nấu nhiều một chút.”
*
Mộ Dung Diễn ngồi bên giường cầm bình sứ trắng trong tay, nhìn Cố Lang đang dựa sát vào cửa rồi chậm rãi nói: “Tới đây……”
Cố Lang không nhúc nhích, cứ như mọc ra từ cánh cửa vậy.
Mộ Dung Diễn xoa miệng bình nói: “Cũng được, vậy ngươi ra ngoài kéo người vào đây.”
Cố Lang vẫn không nhúc nhích.
Mộ Dung Diễn cười cười bóp bình sứ muốn rót vào miệng như uống trà.
“Ngươi……” Cố Lang vội vàng tiến lên đưa tay muốn đoạt bình thuốc kia, lại bị Mộ Dung Diễn ôm ngang lên đặt trêи giường.
“Ngươi không nỡ để ta uống hay là……” Mộ Dung Diễn nắm cổ tay y đè xuống chăn đệm, “Không nỡ để ta đi tìm người khác?”
Cố Lang nhìn cái bình lăn xuống cạnh giường, cả giận nói: “Ngươi gạt ta……Ưm……”
Y bị đè xuống chăn đệm mềm mại, Mộ Dung Diễn quyết tâm hôn y, quấn lấy đầu lưỡi cứ như xuân dược thật sự phát tác, khó kiềm chế lửa tình.
“Ngươi thì không gạt ta chắc?” Mộ Dung Diễn lui ra một chút thở dốc, ánh mắt hơi tối, “Ngươi không thích ta? Ngươi nghĩ cho kỹ rồi nói lại với ta lần nữa xem.”
Lồng ngực Cố Lang phập phồng, hơi nóng lan từ cổ đến tai, “Ta……”
“Cố Lang,” Mộ Dung Diễn chăm chú nhìn vào mắt y, “Đừng xem ta như tên đần vậy.”
Cố Lang siết chặt chăn đệm, đôi môi khẽ nhếch, làm thế nào cũng không nói nên lời.
Y tựa như nghe thấy Ngụy Thanh Đồng hỏi mình, “Ngươi rốt cuộc có cần Thái tử hay không?!”
Cần, y nghĩ, ta cần……
Y sống một mình vài chục năm, chính Mộ Dung Diễn đã lôi kéo y bước vào nhân gian vui buồn, nhìn thấy ánh đèn đầu phố.
Y vốn không biết uống rượu, là Mộ Dung Diễn lừa gạt y uống từng ngụm, từ rượu Hoa Điêu lâu năm đến Nữ Nhi Hồng thơm ngát, từ hơi say đến say mèm.
Y uống say, Mộ Dung Diễn sẽ cõng y giẫm lên ánh trăng đi giữa màn đêm yên tĩnh, bóng đen đổ dài sau lưng.
Y tình cờ ngẩng đầu nhìn thấy trăng tròn sáng rỡ nơi chân trời, lại buồn bã vùi mặt vào cái lưng ấm áp của Mộ Dung Diễn.
Mộ Dung Diễn quay đầu hỏi y, “Sao thế?”
Y giụi giụi vào lưng Mộ Dung Diễn nói: “Ta không thích trăng tròn.”
Mộ Dung Diễn hỏi: “Vì sao?”
Y lặng thinh hồi lâu, lâu đến nỗi Mộ Dung Diễn tưởng y đã ngủ thϊế͙p͙ đi mới nghe y thấp giọng nói: “Ta không có đoàn viên……”
Mộ Dung Diễn dừng chân, gió đêm lạnh lẽo phả vào mặt làm tiêu tan men say.
Hắn ngước nhìn vầng trăng sáng trêи trời một lát rồi lại tiếp tục đi về phía trước, thanh âm êm ái rơi vào trong gió, hắn nói: “Ngươi có ta mà……”
Một đêm của mấy tháng sau, Cố Lang người đầy mùi rượu mờ mịt đứng trước mộ của Mộ Dung Diễn, lại nhớ tới mình từng dựa vào lưng người này đi dưới ánh trăng, nghe hắn nói: “Ngươi có ta mà……”
Khi đó đường phố xa xa đèn đuốc sáng trưng,