Nguyễn Niệm nhìn nóc nhà không hề có động tĩnh gì, lúng túng nói: “Ta, ta tưởng lại có người……”
Khuất Phong Vân: “……”
Toi rồi, y bị chuyện lần trước sinh ra ám ảnh sao?
Hơi nóng ám muội lượn lờ giữa hai người bỗng nhiên tan biến, Nguyễn Niệm vội vàng đứng lên nói: “Ta…… Ta còn có việc phải ra ngoài, đi trước……”
Khuất Phong Vân hỏi: “Đi đâu?”
“Từ thừa tướng mấy ngày nay lại bị nhức đầu,” Nguyễn Niệm nói, “Sư phụ bảo ta hôm nay đến khám cho hắn.”
Khuất Phong Vân đứng dậy nói: “Ta cũng đi.”
Nguyễn Niệm: “Hả?”
Khuất Phong Vân: “Không được à?”
“Không phải……” Nguyễn Niệm nói, “Nhưng ngươi cũng không biết xem bệnh thì đi làm gì?”
Khuất Phong Vân yên lặng bưng canh gà trêи bàn uống một hơi cạn sạch rồi kéo Nguyễn Niệm đi.
*
Sau khi Mộ Dung Diễn và Cố Lang rời khỏi thiên lao, cổng nhà lao lại đổi ca, đến phiên Ngô Lục canh gác. Trước đó Ngô Lục bị Mộ Dung Diễn điều đến gác thiên lao, dặn hắn phải canh chừng Trịnh Vu Phi cho kỹ. Vì vậy mỗi lần hắn trực đều cố ý đến xem Trịnh Vu Phi đề phòng hắn trốn ra hoặc chết.
Hôm nay hắn mở cửa vào xem Trịnh Vu Phi như thường lệ, lại phát hiện Trịnh Vu Phi mặt mũi bầm dập, nằm trêи mặt đất rêи hừ hừ vì đau.
Ngô Lục không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến Đông Cung báo cho Thái tử.
Thái tử ở trong thư phòng đóng kín cửa. Hộ vệ gõ cửa nói Ngô Lục có việc bẩm báo.
Thái tử trong phòng lên tiếng, một lát sau cửa mới mở ra.
Cố Lang mở cửa rồi đứng một bên, mắt cũng không chớp.
Nhưng Ngô Lục luôn cảm thấy mặt y…… hình như hơi đỏ.
Thái tử ngồi sau bàn hỏi: “Chuyện gì?”
Ngô Lục nói: “Điện hạ, Trịnh Vu Phi bị người ta đánh sưng cả mặt mũi rồi!”
Thái tử liếc nhìn Cố Lang rồi lại hỏi: “Chết chưa?”
Ngô Lục: “…… Không có, nhưng sưng lên ghê lắm.”
Thái tử: “Vậy thì không cần để ý đến hắn, đừng để hắn chết là được.”
Ngô Lục lại hỏi: “Có cần điều tra xem là người nào……”
“Không cần,” Thái tử nói, “Chắc hắn làm nhiều việc ác nên thần tiên cũng thấy bất bình, tự mình hạ phàm đến đánh.”
Ngô Lục: “……”
“Ngươi về trước đi,” Thái tử nói, “Tiếp tục canh gác.”
“Vâng!” Ngô Lục lui ra ngoài, người còn chưa đi xa, Mộ Dung Diễn liền chống cằm bảo Cố Lang: “Đóng cửa lại.”
Cố Lang bất động, “Không cần đóng, ngươi phê tấu chương……”
“Ai nói ta muốn phê tấu chương?” Mộ Dung Diễn nói, “Ta muốn hỏi thần tiên có định đánh Lục Bình Sơn một trận không?”
Cố Lang: “……”
Mộ Dung Diễn tự mình đi qua đóng cửa lại rồi ôm Cố Lang nói: “Nếu chưa nguôi giận thì đánh hai trận cũng được.”
Cố Lang dừng một chút rồi nói: “Không đánh, tay đau.”
Mộ Dung Diễn sờ lên ʍôиɠ y: “Vậy ta xoa cho ngươi.”
Cố Lang: “……” Ta đau tay mà.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí, sau đó tiếng vó ngựa cộc cộc vọng vào, có hộ vệ hoảng sợ nói: “Sao ngựa lại chạy tới đây?!”
Mộ Dung Diễn: “……”
Cố Lang: “……Hình như hôm nay ta quên cho nó ăn rồi.”
*
Từ Kính Nhi ngồi trong đình, vẻ mặt buồn thiu.
Ngụy Thanh Đồng ngồi đối diện nàng, không biết nàng đang sầu chuyện gì.
Các nàng đã hẹn hôm nay đi chơi hồ nhưng Từ Kính Nhi chẳng mấy hăng hái, Ngụy Thanh Đồng dứt khoát nói không đi, ở lại trong phủ trò chuyện với nàng.
“Rốt cuộc muội bị sao vậy?” Ngụy Thanh Đồng không nhịn được hỏi nàng.
Từ Kính Nhi thở dài nói: “Ngụy tỷ tỷ, tỷ nói xem…… tình mới tốt hay tình cũ tốt hơn?”
Ngụy Thanh Đồng: “……” Phức tạp vậy à?
Ngụy Thanh Đồng tưởng nàng gặp rắc rối về tình cảm nên khuyên nhủ: “Thích ai thì chọn người đó thôi.”
Từ Kính Nhi: “Vậy nếu thích cả hai thì sao?”
Ngụy