Nắng sớm xuyên qua cửa gỗ khép hờ tràn vào phòng.
Nguyễn Niệm chìm trong hơi thở nóng rực của Khuất Phong Vân, đầu ngón tay bám lên cánh tay phải bị thương của hắn, giữa tiếng thở dốc không khỏi cuộn lên nắm chặt……
Khuất Phong Vân bỗng nhiên kêu đau một tiếng, Nguyễn Niệm phục hồi tinh thần, vội vàng buông tay ra nói: “Ta, ta không cố ý…… Ngươi không sao chứ?”
“Không sao,” Khuất Phong Vân nắm chặt ngón tay đang muốn rút lại của y, cong khóe môi nói, “Hay là đổi chỗ khác sờ đi?”
Ánh mắt Nguyễn Niệm trốn tránh: “Ta, ta sao phải sờ ngươi chứ?”
Khuất Phong Vân: “Thật không sờ à?”
Nguyễn Niệm nhìn hắn, miễn cưỡng nói: “Vậy nếu ngươi muốn cho ta sờ…… cũng không phải không được……”
Khuất Phong Vân xích lại gần nói: “Vậy ngươi muốn sờ chỗ nào?”
“Ta……” Nguyễn Niệm cãi lại, “Ta muốn lúc nào? Là ngươi muốn ta sờ đấy chứ!”
Khuất Phong Vân: “Vậy ta muốn ngươi thích ta thì sao?”
Nguyễn Niệm: “……”
Khuất Phong Vân: “Không được à?”
“Cũng, cũng không phải không được……” Nguyễn Niệm dừng một chút rồi hung dữ nói, “Vậy sau này ngươi không được cười với người khác vui vẻ như thế nữa!”
Khuất Phong Vân gật đầu, “Được.”
Nguyễn Niệm: “Cũng không được đi chơi hồ với người khác!”
Khuất Phong Vân lại gật đầu.
Nguyễn Niệm: “Càng không được làm ngơ với ta!”
Khuất Phong Vân không gật đầu mà lại hỏi: “Ngươi tốt với người khác, ta không được giận sao?”
“Ta không có!” Nguyễn Niệm nói, “Ta không đối tốt với người khác……”
Khuất Phong Vân: “Chỉ tốt với ta?”
Nguyễn Niệm nắm chăn nói: “Vậy…… Vậy ngươi lặp lại lần nữa đi.”
Khuất Phong Vân: “Nói gì cơ?”
Sắc mặt Nguyễn Niệm đỏ lên, “Nói, nói ngươi thích ta……”
Khuất Phong Vân: “Ngươi thích ta.”
“Không phải!” Nguyễn Niệm cả giận, “Là “Ta thích ngươi”!”
“Ừ,” Khuất Phong Vân cười hôn y một cái, “Ta cũng thích ngươi.”
Nguyễn Niệm sững sờ một lát mới nhận ra Khuất Phong Vân cố ý, “Ngươi……”
Khuất Phong Vân lại cắn môi y.
Trong phòng nắng sớm nhàn nhạt, trêи giường lại truyền đến tiếng kêu đau của Khuất Phong Vân, sau đó Nguyễn Niệm vừa thẹn vừa sốt ruột nói: “Ta…… Ta lại nắm đau ngươi à? Vậy ta không hôn, không hôn nữa.”
Khuất Phong Vân: “……”
Khuất Phong Vân yên lặng đứng dậy, chỉ vào cánh tay phải hỏi: “Làm sao mới mau lành lại?”
Nguyễn Niệm nói: “Giờ ngươi đã khôi phục rất nhanh rồi, chắc đợi thêm mấy tháng nữa là được.”
Khuất Phong Vân: “……”
Khuất Phong Vân xuống giường ra cửa.
Nguyễn Niệm nhìn hắn mở cửa đi vào sân, nhấc một thùng nước dội xuống người.
Nguyễn Niệm: “……” A Ngạnh, ngươi nóng lắm sao?
*
Trong tẩm cung Thái tử, Cố Lang tựa trước ngực Mộ Dung Diễn nhìn vết sẹo chướng mắt trêи bụng hắn.
Vết sẹo nằm ngang giữa bụng Mộ Dung Diễn, dù đã khép lại nhưng Cố Lang nhìn thấy vẫn rất đau lòng. Y đưa tay lên sờ, lòng bàn tay xoa xoa vết sẹo, chậm rãi vuốt ve……
Mộ Dung Diễn đè tay y, cọ cằm lên đỉnh đầu y nói: “Còn sờ nữa lại phải nấu nước nóng đấy.”
Đầu ngón tay Cố Lang giật giật, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
“Giờ thì không đau,” Mộ Dung Diễn đáp, “Không sao, đều qua cả rồi.”
Cố Lang nghĩ bây giờ không đau nhưng lúc ấy nhất định rất đau nên hắn dưỡng thương lâu như vậy mới trở về.
Lúc trước phía Nam bị lũ lụt, triều đình cấp mười mấy vạn lượng bạc cứu trợ lại bị Lục Bình Sơn tham ô hơn phân nửa, giả vờ chở ra ngoài rồi nửa đường lại chở về.
Mộ Dung Diễn lén dẫn người đi cướp, lúc đầu rất thuận lợi nhưng đột nhiên xuất hiện một đám sơn phỉ làm rối loạn kế hoạch của bọn họ, suýt nữa sòng bạc Sơn Hà còn bị bại lộ.
Mộ Dung Diễn sợ Lục Bình Sơn từ sòng bạc Sơn Hà tra ra được Đông Cung và Trấn Bắc quân nên dứt khoát trọng thương giả chết, xóa đi tất cả vết tích, tránh về Đông Cung.
Nhưng hắn không ngờ người trong lòng mình ngày