Nắng sớm tràn ngập khắp sân, Cố Lang tựa cằm lên vai Mộ Dung Diễn khẽ nói: “Nhưng bọn hắn sẽ mắng ngươi……”
“Đừng để ý,” Mộ Dung Diễn nói, “Trước kia ta trốn ở Đông Cung vấn đạo tu tiên, bọn hắn cũng mắng ta không ít…… Sao có thể vì bọn hắn khua môi múa mép liền nghe theo bọn hắn, vậy mặt mũi Thái tử còn biết để đâu?”
Hắn buông Cố Lang ra, kéo tay y nói: “Đường vẫn phải bái, hôm nay đơn sơ một chút, mấy ngày nữa ta bù lại hôn lễ náo nhiệt cho ngươi được không?”
Cố Lang nhìn hắn, bên môi hiện ra ý cười, chậm rãi cúi đầu.
Hai người giao bái trong nắng sớm rực rỡ, tóc dài quấn nhau.
Nguyện đời này cùng bạc đầu, sinh tử không rời.
*
Sau khi bản án cũ của Cố gia tra ra manh mối, vì Trịnh Vu Phi thành thật tự thú và khai ra Lục Bình Sơn nên lão Hoàng đế miễn tội chết, đày hắn lưu vong. Còn Lục Bình Sơn cấu kết với Bắc Kỳ hãm hại trung thần sẽ bị chém đầu vào buổi trưa.
Vào ngày hành hình, Mộ Dung Diễn và Cố Lang đứng trong đám người nhìn Lục Bình Sơn quỳ trêи đài gào thét điên loạn, vừa khóc vừa cười.
“Lão phu không sai! Người không vì mình, trời tru đất diệt! Lão phu có lỗi gì?!”
“Nhϊế͙p͙ Trạm thì sao? Trăm trận trăm thắng? Nực cười! Còn không phải chết trong tay lão phu à!”
“Các ngươi sẽ hối hận! Đừng tưởng nuôi thêm mấy binh sĩ là có thể chống lại Bắc Kỳ! Biên giới phía Bắc sớm muộn gì cũng thất thủ!”
“Lão phu muốn thấy các ngươi thất bại thảm hại, như chó mất chủ……”
“Bang” một tiếng, quan giám sát xử trảm ném thẻ bài ra, “Hành hình!”
Lục Bình Sơn càng cười điên loạn hơn, “Các ngươi đều phải chết! Đều phải chết……”
Ánh đao lóe lên, máu đỏ tung tóe pháp trường, tiếng hét chợt im bặt.
Cố Lang quay sang nhìn Mộ Dung Diễn: “Đi thôi.”
Mộ Dung Diễn gật đầu rồi kéo y băng qua đám người nói: “Hôm nay rảnh rỗi, tới thăm Khuất Phong Vân đi.”
Cố Lang nhìn hắn với vẻ không hiểu.
Mộ Dung Diễn cười nói: “Khuyển Tị lén truyền tin cho ta nói Khuất Phong Vân sai bảo hắn, bắt hắn ở lại nhà Nguyễn thái y không chịu thả hắn đi.”
Cố Lang: “……” Khuất Phong Vân thiếu người đến thế sao?
*
Khuyển Tị ngồi xổm trong bếp nấu thuốc, trêи mặt bị lửa hun đen xì, thỉnh thoảng còn bị ngạt khói ho sặc sụa, nhìn vô cùng đáng thương.
Ngoài cửa Nguyễn Niệm đang đổi thuốc cho cánh tay Khuất Phong Vân.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Nguyễn Niệm cẩn thận nhìn cánh tay phải của Khuất Phong Vân, thấy thương thế chuyển biến tốt thì vui vẻ hẳn lên.
Khuất Phong Vân nói: “Vậy không uống thuốc bổ nữa.”
“Sao thế?” Nguyễn Niệm kỳ quái hỏi, “Chẳng phải ngươi muốn lành sớm à?”
Khuất Phong Vân nhìn gương mặt trắng mềm của y nói: “Uống xong ngủ không được.”
“Ngủ không được?” Nguyễn Niệm nói, “Vậy ta cho ngươi thêm chút thuốc an thần nhé?”
Khuất Phong Vân: “….. Vô ích thôi.”
Nguyễn Niệm: “Tại sao?”
Khuất Phong Vân: “……”
“Ai ngủ không được?” Mộ Dung Diễn lôi kéo Cố Lang đi tới cười nói, “Chỗ ta có thuốc đây, hiệu quả cũng khá tốt.”
Nguyễn Niệm vội vàng hành lễ: “Khấu kiến điện hạ.”
Khuyển Tị nghe thấy tiếng nói thì kϊƈɦ động lao ra, nhào tới muốn ôm Mộ Dung Diễn, “Điện hạ!”
Mộ Dung Diễn vội ngăn hắn lại: “Ngươi chú ý một chút, ta đã là người có gia thất rồi.”
Khuyển Tị nhìn Cố Lang bên cạnh hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng đúng, Thái tử phi mới có thể ôm…… Các ngươi ôm đi, ta không thích ôm.”
Cố Lang: “……”
Mộ Dung Diễn đẩy hắn rồi lấy từ trong ngực ra một bình sứ trắng nói với Khuất Phong Vân: “Ban đêm ngủ không được à? Thuốc này không tệ, uống một viên sẽ ngủ thẳng đến hừng đông.”
Khuất Phong Vân chém đinh chặt sắt nói: “Không cần.”
Mộ