Edit: Nhược VyBeta: QuanhBùi Nhạc đứng trước cửa phòng bệnh. Xuyên qua cửa kính phòng bệnh, cô thấy Từ Diễm ngồi trên giường. Anh mặc một bộ đồ bệnh nhân phong phanh, trong tay cầm điện thoại.
Hai mắt anh nhắm lại, khóe môi nhếch lên một độ cung rất nhỏ, tóc mái che đi chiếc trán tinh tế, trên lỗ tai đeo tai nghe màu trắng.
Bùi Nhạc cứ nhìn anh như vậy, rất lâu vẫn không hồi phục tinh thần, đáy lòng giống như biển cả, dập dềnh gào thét không hề tĩnh lặng, sóng gió mãnh liệt.
Người trong hành lang càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng ồn ào, Bùi Nhạc nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cô đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Có thể là Từ Diễm đang đeo tai nghe nên cô không thấy anh mở mắt, đương nhiên cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa của cô, vì thế cô liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cô vừa đi vào, đôi mắt của Từ Diễm liền mở ra, thấy cô đến, vẻ mặt của anh rất kinh ngạc. Bùi Nhạc biết anh kinh ngạc vì cái gì, dù sao thì hai người họ cũng đã gần một năm không gặp nhau.
“Sao cô lại đến đây?” Giọng Từ Diễm hơi khàn, có vẻ bệnh tình thật sự rất nghiêm trọng.
“Giọng anh không sao chứ? Bên ngoài người ta nói giọng anh…” Bùi Nhạc không nói tiếp.
Từ Diễm mỉm cười bất đắc dĩ: “Không có gì, hơi khàn thôi, hơn nữa gần đây đã khá hơn nhiều.”
Chỉ là bởi vì gần đây anh không nghỉ ngơi tốt nên không cẩn thận cảm mạo, do đó khiến cho yết hầu không thoải mái lắm, hơi khàn, viêm họng. Anh làm cái nghề lồng tiếng này cũng giống như cô làm diễn viên vậy, giọng của anh quan trọng như mặt của cô.
Hơn nữa mấy ngày nay vừa lúc không có việc gì, cho nên anh nhân cơ hội này tu dưỡng điều trị chút thôi, đâu có nghiêm trong như bên ngoài nói.
Nghe anh nói vậy, trái tim lơ lửng cả một đường của Bùi Nhạc mới thả lỏng lại. Không sao thì tốt, cũng may là anh không bị gì.
“Cô cứ đến đây như vậy không sợ bị chụp được sao?”
Bùi Nhạc vươn tay sờ mặt mình, hình như cô không mang khẩu trang, vừa rồi cô chạy rất gấp nên ngay cả khẩu trang cũng không kịp mang.
Cô đi qua chỗ anh, không chút khách khí ngồi ở mép giường.
Cô thấy anh im hơi lặng tiếng lùi vào trong một chút thì không khỏi nở nụ cười tự giễu: “Sao đấy, anh sợ tôi bị người ta chụp được?”
Từ Diễm lấy tai nghe trên lỗ tai xuống: “Tôi chỉ không muốn khiến cô gặp phải phiền toái không cần thiết mà thôi.”
Bùi Nhạc trợn trắng mắt, rõ ràng là anh không muốn gặp phải phiền toái không cần thiết.
“Tôi không sợ phiền toái, hơn nữa dù bị chụp được thì sao?”
“Nhưng… Tôi sợ…”
Bùi Nhạc sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Tôi biết anh sợ, nhưng anh cũng không cần phải nói thẳng như vậy, khiến người khác rất tổn thương đấy.”
Từ Diễm mím môi: “Bùi Nhạc…”
“Tôi nói này, dù sao chúng ta cũng đã gần một năm chưa gặp nhau, anh không thể hỏi tôi một câu có sống tốt không sao?” Bùi Nhạc chen ngang anh.
Cô quá hiểu anh, mỗi khi anh lộ ra cái vẻ mặt này cô liền biết anh muốn nói gì, nhưng cô không muốn nghe, cho dù anh nói, cô cũng sẽ không nghe.
“Vậy cô sống thế nào?”
Bùi Nhạc không nhịn mà bật cười, đôi khi cô thật sự cảm thấy Từ Diễm đúng là rất ngốc, ngốc một cách đáng yêu. Chỉ là trong chuyện tình cảm anh lại không ngốc chút nào, nếu anh ngốc một chút, không chừng cô sẽ theo đuổi được anh.
Từ Diễm thấy Bùi Nhạc cười không thẳng nổi lưng thì trố mắt, anh không hiểu Bùi Nhạc đang cười cái gì, cho nên anh chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Bùi Nhạc cười một lúc lâu, cho đến khi cô thật vất vả khống chế được cảm xúc của mình.
“Anh ăn táo không, tôi gọt táo cho anh nhé.” Cô lấy táo và dao gọt hoa quả từ giỏ trái cây.
Từ Diễm còn không kịp cự tuyệt, Bùi Nhạc đã bắt đầu động thủ.
Anh nhìn Bùi Nhạc gọt táo, khóe môi không khỏi giật giật, cô chắc chắn gọt như vậy xong thì còn dư quả táo mà không phải là hột táo sao?
Bùi Nhạc gọt quả táo này quả thực rất tốn sức, bình thường cô thấy Lương Lâm gọt táo rất nhẹ nhàng thoải mái, chưa đến một phút đồng hồ thì đã gọt xong, sao đến tay cô lại khó khăn như vậy?
Cô đưa quả táo rất vất vả mới gọt xong cho anh, quả nhiên là không ngoài dự đoán của anh, thứ còn dư lại chính là hột táo.
Bùi Nhạc cũng tự biết quả táo này thảm không nỡ nhìn, cô xấu hổ thu tay.
“Ừm… Tôi gọt lại trái khác…”
...
Hà An Nhiên ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi Tôn Duyệt mở miệng gọi cô, cô mới phản ứng lại.
“An Nhiên, cậu sững người gì thế?”
“Hả?”
“Hôm nay cậu sao thế, bình thường còn không đủ thời gian để làm việc, giờ thì cậu còn ngồi sững người.” Tôn Duyệt cảm thấy kì lạ, lắc đầu.
Hà An Nhiên xấu hổ mỉm cười: “Vừa rồi chắc là do mãi nghĩ.”
Cô nhìn điện thoại, vừa rồi cô gửi tin nhắn cho Từ Diễm, đến bây giờ Từ Diễm vẫn chưa trả lời. Ngồi một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đứng dậy khỏi chỗ.
“Sao thế?” Tôn Duyệt hỏi cô.
“Hôm nay mình muốn về sớm một chút.”
“Đi xem Từ Diễm à?”
“Ừ.”
“Vậy được, giúp mình xem anh ấy thế nào luôn.”
“Được.”
Hà An Nhiên thu dọn đồ đạc, sau đó vội vàng rời đi.
...
Bùi Nhạc gọt liên tiếp vài quả táo, thảm không nỡ nhìn hơn cả tai nạn xe cộ, lúc cô chuẩn bị duỗi tay lấy thêm một quả nữa, Từ Diễm ngăn lại.
“Vẫn là để tôi làm đi, còn gọt vậy nữa, một giỏ táo này của tôi cũng bị cô phá hết.”
Từ Diễm lấy một quả táo, sau đó lấy dao gọt hoa quả từ tay cô ấy, anh hơi cúi đầu, gọt một cách thuần thục.
Lúc anh gọt táo rất nghiêm túc, quả táo trong tay anh xoay từng vòng từng vòng, không đến một phút đồng hồ, một quả táo hoàn chỉnh đã được gọt xuất hiện, hơn nữa vỏ táo cũng không bị đứt đoạn.
Khi Hà An Nhiên chạy đến bệnh viện, tới phòng bệnh của Từ Diễm, đang chuẩn bị gõ cửa thì lại xuyên qua cửa kính nhìn thấy hai người bên trong.
Cô có chút giật mình.
Trong phòng bệnh có một nam một nữ, nam chính là Từ Diễm, nhưng người nữ kia vậy mà lại là Bùi Nhạc. Bùi Nhạc ngồi trên mép giường của Từ Diễm, Từ Diễm đang cúi đầu gọt táo, cô tận mắt thấy Từ Diễm đưa quả táo đã gọt cho Bùi Nhạc.
Hai người kia tốt hơn từ khi nào?
Về chuyện này, vậy mà Từ Diễm một chữ cũng không nói với cô.
Hà An Nhiên nhìn hai người họ, dường như đột nhiên hiểu ra gì đó, cô biết vì sao gần đây Từ Diễm không liên hệ với mình rồi.
Cô thấy trên mặt Bùi Nhạc trên mang theo nụ cười, nụ cười tươi kia cô chưa từng thấy, cô đột nhiên cảm thấy mình không hiểu được Bùi Nhạc.
Cô vẫn luôn cho rằng Bùi Nhạc thích Từ Diễm chẳng qua chỉ là sự sùng bái mù quáng mà thôi, nhưng lúc này trong mắt Bùi Nhạc, cô lại thấy được chính mình, giống như đôi mắt mỗi khi cô đối mặt với Chu Duyên Xuyên mới có thể xuất hiện.
Giờ khắc này, cô mới chân chính phát giác, thì ra Bùi Nhạc thật sự yêu Từ Diễm.
Cô nhìn hai người trong phòng bệnh, không khỏi nở nụ cười.
Từ Diễm và Bùi Nhạc, nếu hai người họ thật sự ở bên nhau, vậy cũng rất tốt. Tuy cô không thích Bùi Nhạc, nhưng cũng không đến mức như trong tưởng tượng, huống gì nếu Từ Diễm thật sự thích cô ấy, muốn ở bên cô ấy, đây cũng không phải là chuyện mà cô có thể can thiệp vào.
Nhìn hai người trong phòng bệnh một lần cuối cùng, lúc này cô mới xoay người rời đi, vốn là lo lắng cho anh nên mới đến đây, nhưng thấy Bùi Nhạc ở bên cạnh anh, cô liền không lo lắng nữa, bởi vì cô tin Bùi Nhạc có thể chăm sóc cho anh tốt hơn cô rất nhiều.
Cô vừa ra khỏi bệnh viện liền nhận được điện thoại của Chu Duyên Xuyên.
“Ở đâu đó?” Giọng nói dễ nghe của anh truyền tới từ đầu bên kia.
“Bệnh viện.”
“Bệnh viện? Em sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?” Chu Duyên Xuyên lập tức căng thẳng.
“Không phải, em rất bình thường, đi thăm bệnh thôi.”
Nghe thấy không phải cô bị gì, lúc này Chu Duyên Xuyên mới yên tâm lại.
Cúp điện thoại xong, Hà An Nhiên đứng trước cửa bệnh viện chờ Chu Duyên Xuyên, vừa rồi anh dặn cô ở bệnh viện chờ anh.
Đợi khoảng hai mươi phút, Chu Duyên Xuyên mới đến, cô chạy bước nhỏ qua chỗ anh, sau đó mở cửa xe ngồi lên.
“Em đến bệnh viện thăm ai đấy?” Sau khi lên xe, Chu Duyên Xuyên nghiêng người qua giúp cô thắt dây an toàn, vừa thắt vừa hỏi.
“Từ Diễm.”
Bàn tay đang thắt dây an toàn của Chu Duyên Xuyên dừng lại.
“Từ Diễm là học trưởng hồi đại học của em, thật ra cũng có thể tính là học trưởng hồi cao trung, em quen anh ấy từ hồi cao trung.”
“Hai người rất thân à?”
Hà An Nhiên không nhận thấy được cảm xúc của Chu Duyên Xuyên mà chỉ lo đáp lời: “Là rất thân nha, dù là cao trung hay là đại học anh ấy cũng chăm sóc em. Đúng rồi, lần trước mẹ em nằm viện, cái cô ở cùng mẹ em là mẹ anh ấy đó, mẹ em và mẹ anh ấy cũng có quan hệ khá tốt.”
Hà An Nhiên càng nói, sắc mặt Chu Duyên Xuyên cầm trầm xuống.
“Em rất quan tâm anh ta, còn cố ý nghỉ việc đến thăm anh ta?”
“Anh ấy là đàn anh của em, hơn nữa còn là bạn của em, nằm viện là chuyện lớn như vậy, sao em có thể…”
“Lần trước để anh leo cây cũng là vì anh ta.” Vừa vặn gặp đèn đỏ, Chu Duyên Xuyên dẫm phanh lại.
“Lần trước…”
Hà An Nhiên bỗng nhiên phản ứng lại, lúc này cô mới nhận thấy sắc mặt và ngữ khí của Chu Duyên Xuyên đều không quá thích hợp. Cô không khỏi cẩn thận nhìn Chu Duyên Xuyên, lại phát hiện cả khuôn mặt anh âm trầm.
“Này… anh… anh sẽ không ghen chứ?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Chu Duyên Xuyên trừng mắt nhìn cô, không phản ứng với cô nữa.
“Anh sẽ không ghen thật chứ?”
Chu Duyên Xuyên tiếp tục không lên tiếng.
“Từ Diễm đã có bạn gái được không, anh ăn dấm làm gì?”
Có bạn gái? Chu Duyên Xuyên rất mau bắt được những lời trọng điểm của Hà An Nhiên.
“Anh ta thật sự có bạn gái?”
“Đương nhiên là thật, vừa rồi em đến bệnh viện còn đụng phải đấy, người ta đang rất tình cảm, anh ăn dấm bậy bạ gì đó?” Tuy Hà An Nhiên nói vậy nhưng trong lòng vẫn rất ngọt ngào.
“Có đối tượng thì tốt, anh ta là người tốt như vậy, hẳn nên sớm có bạn gái mới đúng.” Tâm tình của Chu Duyên Xuyên nhanh chóng thoải mái, vừa rồi còn buồn bực, bực bội, giờ thì toàn là ánh sáng.
Hà An Nhiên bất đắc dĩ: “Anh ấy có bạn gái, anh cao hứng làm gì?”
“Không phải anh ta là bạn em sao, bạn em thì cũng là bạn anh, không phải anh đang thay anh ta cao hứng sao?”
Hà An Nhiên: “…”
Người này vừa rồi rõ ràng là mang cả bộ mặt âm trầm, giờ lại chuyển biến lớn như vậy, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng rất nhanh, không hổ là ảnh đế.