*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược VyBeta: QuanhTrong văn phòng vang lên tiếng “rầm” do đồ đạc rơi xuống đất cùng với tiếng quát tháo điên loạn của Đường Giai.
Thư kí đứng bên ngoài văn phòng với gương mặt khủng hoảng, ông chưa từng thấy giám đốc tức giận đến mức này.
Đường Giai cầm ly nước trên bàn ném xuống đất, tiếng “choang” của thủy tinh vỡ vang lên, mảnh vụn rơi đầy đất.
“Chu Duyên Xuyên, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận!”
“Một ngày nào đó, mày sẽ phải hối hận về những gì mày đã nói với tao hôm nay!” Đường Giai vừa ném đồ vừa hung ác nói.
Vương Bách nhìn Đường Giai đang nổi cơn thịnh nộ, cẩn thận mở miệng: “Đường tổng, vậy bây giờ ngài phải làm sao bây giờ?”
Đường Giai dần dần bình tĩnh lại, bà ta ngồi trên ghế, tay nắm chặt tay vịn. Một lát sau, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, khóe môi bà ta nhếch lên một nụ cười, Vương Bách nhìn mà lạnh người.
“Hà An Nhiên, tôi không động vào được, nhưng người bên cạnh cô ta mà tôi còn không dám động vào sao?”
“Đường tổng, ý ngài là…”
“Đưa iPad cho tôi.” Bà nói với ông ấy.
Vương Bách nhanh chóng cung kính đưa iPad cho bà ta, Đường Giai bấm vài cái trên iPad, sau đó đưa lại cho ông ấy.
Vương Bách không hiểu lắm nhưng vẫn nhận iPad, sau đó ông liền tỉnh ngộ.
Trên màn hình là một cô gái, với một đôi mắt đào hoa xinh đẹp.
“Điều tra cô ta cho tôi, nhớ kỹ, tôi cần thật chi tiết, hiểu chưa?”
“Tôi hiểu.”
“Ừ, đi làm đi, còn có, tìm người dọn dẹp nơi này đi.”
“Vâng.”
Sau khi Vương Bách ra ngoài, tâm tình Đường Giai tốt lên kì lạ, nếu bà không thể động vào Hà An Nhiên, vậy chỉ có thể xui cho bạn của cô ta.
...
“Gần đây Tống Trân giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.” Tôn Duyệt cảm thấy kì lạ, hỏi Hà An Nhiên.
“Nghe trợ lý cậu ấy nói, hình như là ở đoàn làm phim thì phải.”
“Không phải cậu ấy vừa ra khỏi đoàn làm phim chưa được mấy ngày sao?”
“Nhận thêm bộ phim điện ảnh nữa rồi.”
Lần trước nói chuyện điện thoại, nghe Tống Trân nói Mục Phinh Đình đã giúp cô ấy giành được một bộ phim điện ảnh, còn là nữ chính, đây là lần đầu tiên cô ấy đảm nhận vai nữ chính, cao hứng đến nửa ngày.
“Vậy à, cậu ấy làm việc cũng quá liều mạng rồi, chờ sau khi công việc lần này kết thúc, ba chúng ta cùng tụ họp đi.”
“Được đấy, chờ cậu ấy ra khỏi đoàn làm phim, chúng ta đi ăn một bữa.” Hà An Nhiên cười nói.
“Chị An Nhiên, chị Duyệt, hôm nay ăn cơm thịt nướng được không, đã lâu không ăn rồi.” A Miên ngẩng đầu lên hỏi hai cô.
“Hình như là lâu rồi thật.” Tôn Duyệt buông bút, nhìn đồng hồ trên tường.
Hà An Nhiên hơi siết chặt bút trong tay, cô cúi đầu, hạ mi mắt, không biết đang nghĩ gì, qua khoảng vài giây sau, cô mới ngẩng đầu nói: “Nếu tất cả mọi người đều đồng ý thì đặt cơm thịt nướng đi.”
Kết quả mọi người đều đồng ý, xem ra cơm thịt nướng mới là tình yêu chân chính của mọi người.
Đặt cơm không bao lâu, cơm hộp đã được đưa đến.
“Ôi, người đưa cơm đổi rồi à?” A Miên cảm thấy kì lạ, hỏi.
Nghe được câu này, Hà An Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, người đưa cơm hộp không phải Hà Kỳ mà là một cô gái.
“Đúng vậy, sau này tầng chín sẽ do em đưa cơm ạ.” Cô gái đưa cơm đặt cơm hộp trên bàn trà, cười nói với các cô.
“Đột xuất vậy à.” Tôn Duyệt nói.
Hà An Nhiên buông bút rồi đứng dậy, “Có lẽ là việc học của cậu ấy bận quá, không làm nữa, đi thôi, ăn cơm trước.”
“Ừ, ăn cơm ăn cơm, quan tâm mấy chuyện này làm gì, dù sao thì có người đưa là được.”
...
“Chị Tống Trân, chị Tống Trân!” Hồ Linh hoang mang rối loạn chạy vào.
Tống Trân đang trang điểm, cô giương mắt nhìn Hồ Linh: “Sao thế, có chuyện gì mà em hoảng loạn vậy?”
Hồ Linh cầm iPad, muốn nói lại thôi, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.
Tống Trân cảm thấy kỳ lạ, ngày thường Hồ Linh đâu có như thế.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói đi.”
“Chị… Chị xem thì biết…” Hồ Linh đưa iPad cho cô.
Tống Trân nhận lấy iPad, nhìn thấy tin tức trên màn hình thì “soạt” một tiếng lập tức đứng lên, chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho cô, suýt chút nữa là đâm vào mắt cô, hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh.
“Chị Tống…”
Tống Trân lắc tay với cô ấy, ý bảo không có việc gì.
Cô không có duyên với hot search nhiều năm, lần này lại lên hot search, mà tiêu đề hot search lại là...
# Tống Trân hồi đại học
Bên trong là đủ loại thông tin bôi nhọ cô, cái gì mà nhân phẩm kém, phẫu thuật thẩm mĩ, bị bao dưỡng, bắt nạt bạn học, đủ loại hành vi phạm tội. Một đám cứ như chứng kiến tận mắt vậy, nói nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, mà bình luận phía dưới cũng toàn là mắng chửi, ngôn ngữ dơ bẩn không thể chịu nổi.
“Chị Tống, bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ, đây chỉ là bịa đặt mà thôi. Chị đây trong sạch, không có gì mà phải sợ. John, tiếp tục đi, lát nữa tôi còn phải tham gia phỏng vấn đấy.” Tống Trân đặt iPad trên bàn, nói với John bên cạnh.
“Vâng.”
Hồ Linh thấy Tống Trân bình tĩnh thong dong, trái tim đang căng thẳng cũng buông xuống. Cô ấy đi theo Tống Trân đã lâu, Tống Trân là cái dạng người gì, cô ấy là người rõ nhất.
“Được rồi, đừng lo lắng, chị lên trước đã.” Tống Trân vỗ bả vai, an ủi cô ấy.
“Vâng.”
...
Hôm nay phóng viên sẽ đến, mấy người diễn viên chính bọn họ đều phải ra ngoài tiếp nhận phỏng vấn, thuận tiện tuyên truyền phim mới.
“Chào mọi người, tôi là Tống Trân, tôi là người đảm nhận vai diễn Triệu
Thanh Hoan trong phim.” Tống Trân mỉm cười, nói với các phóng viên.
Mấy diễn viên chính khác cũng chào hỏi theo thứ tự.
“Nghe nói đây là lần đầu tiên cô diễn cảnh hành động, cảm giác như thế nào?” Phóng viên hướng microphone về phía Tống Trân.
“Ừm… Nói thế nào nhỉ, thật ra tôi cảm thấy khá là vất vả, thật sự tiếp xúc với một bộ phim hành động mới biết không dễ gì mà quay được.”
“Dương Nhất Hề cũng có khá nhiều cảnh hành động, vậy hai người bình thường có trao đổi gì không?”
Dương Nhất Hề cười nói: “Trao đổi thì chắc chắn là có rồi, dù sao thì vai của hai chúng tôi cần phối hợp rất nhiều.”
Trong phim, cô ấy và cô có quan hệ thầy trò, cũng là hai vai nữ chính.
“Vậy chị có thể nói ấn tượng đầu tiên của mình về Tống Trân không?”
“Tống Trân à, lúc vừa gặp thì sẽ cảm thấy cô ấy yếu ớt, nhưng lúc thật sự đóng phim thì sẽ phát hiện tinh thần chịu khổ của cô ấy không hề thua kém với diễn viên nam ở đây, cô ấy là một người rất khắc khổ, rất nỗ lực.”
“Tống Trân, không biết cô đã xem hot search Weibo hôm nay chưa?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra xem hot search Weibo, không khí cả trường quay lập tức thay đổi.
Trong lòng Tống Trân “lộp bộp”, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười như cũ.
“Xem rồi.”
“Trên mạng nói lúc cô học đại học nhân phẩm rất kém, cô có thể giải thích một chút không?”
“Còn có bắt nạt bạn học, đây có phải là thật không?”
“Tống Trân, cô có thể giải thích một chút không?”
“Không phải là thật, đều là bịa đặt hãm hại thôi.” Tống Trân đứng vững gót chân, điềm tĩnh, tự nhiên nói.
“Vậy mấy bức ảnh này cô giải thích như thế nào?”
“Người trong ảnh chắc là cô phải không?”
Tống Trân nhìn bức ảnh mà một trong đám phóng viên đưa ra, người trên ảnh thật sự là Tống Trân, ngoại trừ cô, những người khác đều bị làm mosaic [1].
[1] Mosaic: nghệ thuật ghép ảnhTống Trân cảm thấy bức ảnh có hơi quen mắt.
“Lúc ấy hẳn cô đang đánh người, vì sao cô lại đánh người? Người bạn học kia đã làm gì sao?”
Trường quay lập tức loạn cả lên, đám phóng viên mồm năm miệng mười hỏi, dồn dập hướng microphone về phía mặt Tống Trân.
Đèn flash “tách” “tách” lóe lên làm đau đôi mắt Tống Trân, cô bị microphone chèn ép, chỉ có thể lùi về sau, trong lúc rối loạn còn bị một cái microphone đập vào cằm.
Tống Trân đau đớn che cằm lại, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia theo bản năng, chính là người đầu tiên mở miệng nhắc đến hot search Weibo.
“Tống Trân, cô không nói lời nào là vì chột dạ sao, có phải cô thật sự đánh người không. Trên mạng nói cô phẫu thuật thẩm mĩ, bị bao dưỡng cũng là thật sao?” Anh ta nỗ lực chen về phía trước, tiếp tục hỏi mấy câu sắc bén.
Mấy diễn viên đứng bên cạnh nhận ra được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, tất cả đều ngăn phóng viên lại.
“Tôi không…” Tống Trân muốn giải thích nhưng đột nhiên cảm giác bàn tay bị người ta nhéo một cái, cô quay đầu nhìn qua, là Dương Nhất Hề.
“Được rồi, cuộc phỏng vấn hôm nay kết thúc ở đây, mọi người có thể lui ra một chút không?”
“Kết thúc, kết thúc rồi, mời mọi người nhường đường một chút.”
Nhân viên làm việc cách đó không xa cũng phát hiện được bên này đang hỗn loạn, nhanh chóng chạy sang ngăn cản phóng viên.
“Phỏng vấn kết thúc, các vị phóng viên, mời về.”
“Xin nhường đường một chút, nhường đường một chút…”
Dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, mấy người họ mới có thể thoát khỏi vòng vây của giới báo chí.
Tống Trân được mấy diễn viên nữ trong đoàn phim đỡ, cùng nhau đi vào phòng nghỉ.
Bọn họ vừa ngồi xuống, Hồ Linh đã vội vàng chạy vào.
“Chị Tống, cằm chị chảy máu!” Cô ấy sợ hãi kêu lên.
Cô ấy vừa kêu lên, mọi người mới phản ứng lại, vừa rồi trường quay quá hỗn loạn, không ai chú ý đến.
Tống Trân đưa tay sờ, có hơi đau, trên tay dinh dính, thật sự là máu.
“Không sao.”
___________________
[1] Ảnh bị làm mờ bằng mosaic