Qua mấy ngày, phân cảnh của Ngô Di cũng sắp kết thúc, biểu hiện mấy ngày nay của cô ở phim trường cũng được rất nhiều người công nhận, lúc bắt đầu mọi người chỉ cảm thấy cô là dựa vào quan hệ mới có được vị trí này, cho nên ấn tượng chủ đạo ban đầu đối với cô vẫn còn thành kiến, sau này thấy cô làm người mềm mỏng khiêm tốn, không chỉ chịu đựng được Khương Phong la mắng, còn càng diễn càng tốt, vậy nên Khương Phong cũng nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa, vào hôm sát thanh còn vì cô mà đến chúc mừng một chút.
Thời điểm Ngô Di đem bánh ngọt đưa cho Phương Sùng Viễn liền tiến đến hắn bên tai nhỏ giọng hỏi, "Sư ca một chút nữa sẽ về phòng sao?"
Khi cô mở to đôi mắt nhìn Phương Sùng Viễn, giống như con thỏ nhỏ đáng yêu nhìn thức ăn của mình.
Phương Sùng Viễn gật gật đầu, hỏi cô, "Làm sao vậy?"
"À, không có chuyện gì, " Ngô Di vô tội le lưỡi một cái, nói, "Là vì em sắp phải rời đoàn, nên chuẩn bị cho anh một món quà nhỏ, một chút nữa em đưa tới cho anh."
Phương Sùng Viễn cười nói, "Cảm ơn, còn chuẩn bị quà cho tôi, tôi lại không có gì có thể đưa cho cô."
"Sư ca đối với em giúp đỡ rất nhiều, em đương nhiên phải cám ơn sư ca."
Bởi vì người chung quanh quá ồn ào, cho nên hai người lúc nói chuyện tiến đến rất gần nhau, có người phát hiện còn thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ, mang theo nụ cười khinh bỉ.
Lan Tranh đẩy mọi người ra đi tới ôm Phương Sùng Viễn, cố ý tách rời khoảng cách của hắn và Ngô Di, y cười hỏi, "Hai người nói cái gì đó, vui vẻ như vậy?"
Ngô Di khách khí gọi một câu, Lan lão sư.
Lan Tranh hiếm khi chủ động cấu kết cùng hắn, Phương Sùng Viễn tâm lý đang đắc ý, quay đầu lại nhìn về phía Lan Tranh lộ ra nụ cười mê người, "Không có nói gì, " dứt lời không nhịn được tiến đến bên tai y thấp giọng trêu đùa nói, "Hôm nay trên người Lan lão sư sao lại dễ ngửi như vậy, khiến người ta không nhịn được muốn hôn một cái."
"Hả, có đúng không, " Lan Tranh cười nhìn hắn nhíu mày, "Đã ba ngày rồi tôi không có tắm."
Hai người chỉ cần nói chuyện thì người khác liền không thể tham gia vào, Ngô Di tâm tư cẩn thận, nhìn ra được Phương Sùng Viễn đối với Lan Tranh rất đặc biệt, liền thức thời đi ra.
Tối đó Ngô Di gõ cửa phòng Phương Sùng Viễn, hắn mới vừa tắm xong, cũng biết rõ trai gái khác nhau, cho nên chỉ đứng ở cửa cùng Ngô Di nói chuyện, không có chủ động mời cô vào.
Hắn cho là Ngô Di chỉ tặng quà xong liền đi, không nghĩ tới Ngô Di đứng ở đó nói cười ríu rít hỏi hắn, "Sư ca không mời em vào ngồi một chút sao?"
Phương Sùng Viễn chỉ khoác cái áo ngủ, bên trong cái gì cũng không có mặc, không nghĩ tới Ngô Di sẽ chủ động yêu cầu vào cửa, cô đã lên tiếng, hắn cũng