Phương Sùng Viễn đi dạo một mình trên đường, ánh đèn lúc này đã rất lộng lẫy, một mảnh phồn hoa.
Bên cạnh bệnh viện có tiểu thương đẩy xe đi bán đồ ăn khuya nóng hổi, Phương Sùng Viễn đứng đó một lúc, mới nhớ ra chính mình còn chưa có ăn cơm.
Bởi vì lo lắng cho Lan Tranh, mới vừa nghe được tin y nôn ra máu liền vội vã chạy tới, đến cả đạo diễn hắn cũng không nói một tiếng.
Hắn bỗng nhiên không biết mình ở chỗ này tức cái gì.
Là Lan Tranh không thèm để ý đến hắn, hay là do chính hắn đối với y quá mức quan tâm?
Phương Sùng Viễn không biết.
Hắn hỏi những câu kia, thật ra là do đã kiềm nén trong lòng quá lâu. Lan Tranh đóng phim bị bong gân cổ, không ai nói cho hắn biết, nhưng lại có người đặc biệt cho y gối bảo vệ.
Tiêu Tầm còn thay hắn tìm hiểu, không phải của An Địch mua, càng không phải là nhân viên công tác đưa những thứ đồ cá nhân riêng tư như vậy, Phương Sùng Viễn thật không nghĩ ra bên cạnh y còn có ai khác.
Lần này Lan Tranh đột nhiên nôn ra máu, nếu như không phải có Tiểu Ngải cùng Tiêu Tầm nói, hắn chỉ sợ đến lúc y xuất viện cũng sẽ không biết.
Cái người kia, từ đầu tới cuối, cũng chưa từng nghĩ sẽ nói cho hắn biết đi?
Y thật sự, chỉ coi hắn là bạn tình thôi sao?
Phương Sùng Viễn cảm thấy được chính mình là lần đầu tiên trải qua cảm giác này, vì cái người kia khiên tràng quải đỗ*, nhưng đối phương lại không quan tâm chút nào, loại cảm giác chua xót kia một mạch xâm nhập vào tim hắn.
*Vì một chuyện mà cứ canh cánh trong lòng.
Lan Tranh nhìn Phương Sùng Viễn mang theo túi đồ trở về, không khỏi kinh ngạc, vốn dĩ y cho là mình không có trả lời, người kia mới nổi giận rời đi.
Không nghĩ tới hắn vẫn có thể quay lại.
Y nhìn Phương Sùng Viễn lấy từ trong túi ra hai cái hộp đựng thức ăn đặt lên bàn, nghi hoặc mà hỏi, "Cậu vẫn chưa ăn cơm sao?"
Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, hỏi lại, "Tôi có mua một ít cháo, anh muốn ăn không?"
Lan Tranh khe khẽ thở dài, lắc đầu, "Tôi không đói bụng, " y dừng một lúc, sau đó mới giống như không nhịn được mà mở miệng nói, "Cậu mua mấy cái này ăn có no không? Hay là gọi thêm vài món nữa đi?"
Y thấy Phương Sùng Viễn chỉ mua một bát mì, đoán chừng là lo lắng mình đói bụng nên mới mua thêm một bát cháo khác.
Phương Sùng Viễn nhìn y nhếch miệng cười, "Không sao, tôi cũng không quá đói."
Hắn lại hỏi y, "An Địch đâu?"
"À, tôi bảo cô ấy về nghỉ rồi, " Lan Tranh nhìn hắn, "Chăm sóc tôi một ngày, cô ấy cũng mệt mỏi."
Phương Sùng Viễn nhìn sang thấy bên cạnh còn có một cái giường trống mới nói, "Vậy đêm nay tôi không về nữa, ở lại đây với anh đi."
"Cậu ở đây với tôi làm gì, " Lan Tranh nói, "Cậu lập tức mở máy đi tìm khách sạn ngủ một giấc, sáng mai liền trở về."
Phương Sùng Viễn thản nhiên cười, "Đi chỗ nào thì cũng là ngủ, tại sao tôi lại không thể ngủ chỗ này?"
"Cậu thực sự ..."
Lan Tranh còn muốn nói cái gì, Phương Sùng Viễn liền cắt ngang y, hắn nhìn y, trong mắt mang theo một chút thâm tình, "Tôi không yên lòng anh, chỉ đêm nay thôi, sáng mai An Địch đến tôi sẽ về, để đến lúc khai máy rồi tôi cũng không có thời gian bay qua thăm anh."
Hắn rất ít khi dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Lan Tranh, bởi vì thường ngày đều là mang theo bảy phần trêu chọc ba phần khiêu khích, những lời dụng tâm thâm tình như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nói với y.
Lan Tranh nhất thời ngây ngẩn cả người.
Y chưa từng gặp dáng vẻ Phương Sùng Viễn nghiêm túc như thế.
Phương Sùng Viễn tiếp tục cúi đầu ăn mì, dưới ánh đèn lờ mờ, Lan Tranh nhìn hắn, trên mặt toát ra một chút phức tạp.
Đêm đó, Phương Sùng Viễn nằm trên giường, nhìn vô số ánh sao lấp lánh ngoài cửa sổ, trong veo sáng rực. Mà trong phòng, Lan Tranh ngủ bên cạnh hắn, hắn lại biết thật ra y chưa có ngủ, cả hai người đều ăn ý, bảo trì trầm mặc.
"Lan Tranh."
Cách một lúc lâu, Phương Sùng Viễn mới mở miệng gọi tên Lan Tranh.
"Tôi ở đây." Lan Tranh trả lời hắn.
“Khả năng là anh thấy được, tôi đối với anh chỉ giống như vui đùa một chút rồi thôi đi, " ngữ khí của hắn dẫn theo vài điểm tự giễu, Phương Sùng Viễn mở to mắt nhìn trần nhà, nói, "Tôi biết anh chính là nghĩ như vậy."
Lan Tranh không hề trả lời hắn.
Một lúc lâu sau, hắn tiếp tục nói, "Lúc trước là tôi không đúng, nhưng hiện tại tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, từ nay về sau tôi sẽ chỉ đối tốt với một mình anh, cũng chỉ cùng một mình anh lên giường, anh muốn thượng tôi cũng được, anh có thể nguyện ý cho tôi cơ hội này được không?"
Rất lâu về sau, Lan Tranh vẫn nhớ rõ mồn một buổi tối ngày hôm đó, ở trong phòng bệnh viện, Phương Sùng Viễn nói ra mỗi một chữ với y, y nhìn hắn tha thiết mong chờ nâng một trái tim chân thật nhất đưa đến trước mặt mình, nhưng y lại lừa gạt hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Sùng Viễn rời đi, trước khi đi Lan Tranh còn do dự nắm chặt tay hắn, chỉ là một giây thôi, sau đó lập tức hôn một cái lên tai hắn, nhẹ giọng nói, "Đến nơi nhớ gửi tin nhắn cho tôi."
Một khắc kia, Phương Sùng Viễn nở nụ cười, nâng mặt y lên không chút do dự mà hôn xuống, "Lan Tranh... Tôi rất vui, " hắn nhìn y, mang theo thân mật bá đạo cùng dục vọng độc chiếm, "Chuyện trước kia tôi sẽ không nhắc lại nữa, còn sau này, anh chỉ có thể thuộc về một mình tôi thôi, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn."
Lan Tranh tại nơi hắn không nhìn thấy yên lặng nhắm mắt lại, y tàn nhẫn mà nghĩ, cứ như vậy đi, chỉ cần Phương Sùng Viễn không biết, y vẫn luôn có thể che giấu như vậy.
Thời điểm Liễu Cầm đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một màn hai người ôm nhau.
Phương Sùng Viễn đi rồi, Lan Tranh nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, Liễu Cầm ngồi xuống bên cạnh nhìn y, muốn nói lại thôi.
Ngược lại là Lan Tranh lên tiếng trước, ánh mắt nhìn Liễu Cầm mang theo một chút lãnh ý, y nói, "Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, không sai, chúng tôi ở bên nhau rồi."
Lời y nói nông cạn tùy ý, Liễu Cầm nghe tới lại lạnh cả người, cô nhìn Lan Tranh, hỏi, "Phương Sùng Viễn có biết đến sự tồn tại của Lan Đình ca không?"
Mặt Lan Tranh biến sắc, "Cô muốn làm cái gì?"
Liễu Cầm rõ ràng đoán được cái phản ứng này của y, vừa tức giận vừa phiền muộn, không nghĩ tới Lan Tranh lại dĩ nhiên có thể làm ra loại chuyện như vậy, "Anh thật sự điên rồi! Anh coi hắn là cái gì? Anh lại coi Lan Đình ca là cái gì?"
Lan Tranh vốn dĩ đã suy yếu, bây giờ sắc mặt lại càng trắng bệch như tờ giấy, có thể do thuốc ảnh hưởng, lồng ngực nhất thời tuôn ra một trận buồn nôn kịch liệt, y nhắm mắt lại nói, "Cô không nói cho Phương Sùng Viễn, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết."
Liễu Cầm tức giận nhìn y chằm chằm, mà sắc mặt Lan Tranh lại càng ngày càng kém, cô cũng không dám cáu giận thêm nữa, cô biết là y khổ sở, nhưng càng biết rõ, trong lòng lại càng lo lắng cho y, Phương Sùng Viễn là ai, nếu như hắn thật sự biết được lý do Lan Tranh đồng ý ở bên cạnh mình, hắn sẽ phản ứng thế nào?
Liễu Cầm biết Lan Tranh thích mềm không thích cứng, thở dài, nhìn Lan Tranh nói, "Tranh ca, anh nghe tôi một câu, Phương Sùng Viễn không phải là Lan Đình ca, hai người bọn họ một chút cũng chẳng