Phim mới khởi quay ngay sau đó, Phương Sùng Viễn cũng bắt đầu lo lắng, bởi vì hắn trước sau đều không vào được loại vai nhát gan như "cây non bị bệnh" kia của Tiêu Toàn.
Dù cho hắn có vì nhân vật này cố ý giảm cân, nhưng giữa mi mục vẫn lãnh lẽo như cũ.
Đây là điều mà Phương Sùng Viễn khổ não nhất. Hắn không có cách nào đem chính mình lột xác toàn bộ để trở thành một “người” hoàn toàn mới.
Những nhân vật hắn đã diễn qua, tuy rằng không phải là nghìn bài một điệu, nhưng trên bản chất đều sẽ có chỗ tương đồng, huống chi, hắn đã quen diễn kiểu nhân vật cường thế tàn nhẫn rồi, còn với lần này, hắn muốn hoàn toàn lột bỏ vỏ bọc của mình, thực sự trở thành một kẻ “tàn phế” trong mắt người khác.
Liên tục quay mấy ngày, bất kể là Phương Sùng Viễn hay là đạo diễn, cũng đều không hài lòng lắm.
Nếu đổi thành là đoàn phim khác hoặc là tiểu thịt tươi khác, chỉ cần không có trở ngại, đạo diễn liền mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao bọn họ đóng phim cũng chỉ vì kiếm tiền, cái gì kỹ năng diễn xuất cái gì nghệ thuật, hết thảy đều bị gác sang một bên.
Nhưng Lưu Húc Đông không giống, hắn không phải người như thế.
Phương Sùng Viễn lại càng không như vậy.
Lưu Húc Đông vẫn không có tìm Phương Sùng Viễn nói chuyện riêng, là bởi vì hắn cũng thấy được trong mắt Phương Sùng Viễn mong muốn cố gắng đột phá chính mình.
Ngày đó quay một cảnh, là Tiêu Toàn ở trên tuyết bị người ta bắt nạt.
Những hoàng huynh kia của hắn lúc trên triều bị chọc tức, nhìn thấy hắn ngồi trên ghế trong vườn hoa thưởng tuyết, mấy người đối mắt nhìn nhau, liền xông tới lật tung ghế tựa, một phen quyền đấm cước đá vào người hắn.
"Phế vật... Ngươi chính là tên rác rưởi..."
"Tại sao chúng ta lại có một tên đệ đệ hai chân tàn phế như thế..."
"Hừ, thật khiến phụ hoàng mất mặt!"
Tiêu Toàn ngã sấp xuống nền tuyết, ngón tay ghìm thật sâu vào trong.
"Cut!"
Đạo diễn ở phía sau camera hô lên một tiếng, vài người lập tức dừng lại công việc dìu Phương Sùng Viễn vào, nhân viên phụ trách cho tuyết rơi cũng dừng lại.
Mọi người đều biết, cảnh này không qua, đều sẽ phải quay lại.
Đạo diễn nhìn Phương Sùng Viễn nhẹ giọng thở dài, hướng hắn vẫy vẫy tay, nói, "Nghỉ năm phút trước đã, Sùng Viễn, cậu đến đây với tôi."
Phương Sùng Viễn bất đắc dĩ nở nụ cười, đi về phía đạo diễn.
"Cảnh này, cậu nắm bắt vẫn không quá đúng chỗ..." Trong mắt đạo diễn mơ hồ có chút thất vọng, Phương Sùng Viễn cảm thấy đến tâm tình chính mình cũng rơi xuống đáy vực, nhưng vẫn tiếp tục nghe hắn nói.
"Cậu diễn đến quá mức rồi, " đạo diễn nhìn hắn, "Lúc đầu Tiêu Toàn không có như thế, nói thế nào đây, không có nhiều góc cạnh đến vậy, cậu nên thống khổ dằn vặt hơn một chút, chứ không phải là gom góp hết thảy tức giận, cậu thể hiện ra tận lực ẩn nhẫn, giống như là Tiêu Toàn đã sớm biết được mọi chuyện, cậu hiểu ý tôi không?"
Phương Sùng Viễn bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Đạo diễn cũng biết Phương Sùng Viễn là gặp phải khúc mắc, quá nhiều nhân vật trước kia hắn diễn đều thành thạo điêu luyện, bây giờ đụng tới vai này cùng tính cách hắn hoàn toàn không tương xứng, nhất thời có chút không nắm bắt được.
"Không sao, " đạo diễn vẫn là cổ vũ hắn, vỗ vỗ vai hắn nói, "Suy nghĩ thêm đi, tôi tin tưởng cậu sẽ diễn tốt nhân vật này, chỉ là hiện tại có khả năng cậu cần thời gian ngẫm lại ."
"Đúng rồi, " đạo diễn nhìn hắn nói, "Cậu không phải là quen biết Lan Tranh sao? Có thể thường xuyên thỉnh giáo y, cậu nên có ấn tượng với bộ < Thôi nã sư> y diễn, có thể về tìm cuộn phim của bộ này, nhìn Lan Tranh diễn kiểu nhân vật tương phản với y tốt như thế nào.”
*Thôi nã: đấm bóp, xoa bóp. Sư: nhà chuyên môn, nhà kĩ thuật.
Phương Sùng Viễn xem qua tác phẩm kia. Lan Tranh diễn vai một người xoa bóp mù, dáng vẻ nhát gan và tự ti trên người hắn liền cùng quá khứ của Tiêu Toàn khá là tương tự.
Buổi tối hôm đó, Phương Sùng Viễn đem bộ phim này một lần nữa nghiêm nghiêm túc túc xem lại ba lần, đó là tác phẩm giúp Lan Tranh phong Đế (ảnh đế), y đem một tiểu nhân vật nhát gan tự ti diễn giải đến vô cùng nhuần nhuyễn, tư thế bước đi, động tác cau mày, mỗi một cảnh phim đều như nước chảy mây trôi, khiến người ta không tìm được nửa điểm vết tích phi logic.
Sau khi xem xong, đã là ba giờ sáng, Phương Sùng Viễn nặn nặn sống mũi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, trong lòng hắn thầm nghĩ, Lan Tranh không hổ là ảnh đế, nếu là hắn, cho dù có dùng tuổi tác hiện tại diễn lại nhân vật này, cũng sẽ không thể đặc sắc giống như y ba năm trước.
Hắn nghĩ vào lúc này Lan Tranh hẳn cũng đã ngủ, nhưng vẫn không nhịn được gửi WeChat qua cho y.
Lan lão sư, anh sao lại giỏi như thế.
Rõ ràng là nói một câu quái lạ, hắn cũng cho là Lan Tranh sẽ không nhìn thấy, không nghĩ tới mới cách nửa phút, Lan Tranh liền gửi về cho hắn một cái dấu hỏi.
Phương Sùng Viễn nhất thời sửng sốt, hỏi y, "Anh còn chưa ngủ à?"
"Có hơi mất ngủ, " Lan Tranh trả lời, "Làm sao hơn nửa đêm rồi cậu còn chưa ngủ?"
Phương Sùng Viễn mỉm cười, dứt khoát gọi điện thoại qua cho bên kia.
Lan Tranh hỏi hắn, "Làm sao vậy, nửa đêm lại đột nhiên khen tôi?"
"Đây không phải là do