Phương Sùng Viễn đang trêu chọc Lan Tranh vui vẻ, liền cau mày nhìn phía Ngô Vũ, ngữ khí không vui mà nói, "Cậu sẽ không phải là đến sớm mà còn không biết gõ cửa đâu nhỉ?"
Ngô Vũ tức giận muốn ném hết mấy tờ giấy trên tay vào mặt hắn, hắn vì tên này mà bận trước bận sau, lão tiên sinh đây thì tốt quá rồi, giờ nào khắc nào cũng chơi đàn ông cho được.
"Xin lỗi nha, không biết trong phòng cậu còn có khách." Ngô Vũ kì quái trả lời hắn.
Lan Tranh biết Ngô Vũ cùng Phương Sùng Viễn có chuyện cần nói, vừa vặn điện thoại của y cũng có thông báo WeChat, cúi đầu nhìn thì là Lan Đình, y liền đứng lên đi ra ngoài.
Lan Đình nhìn thấy tin tức, biết đoàn phim bọn họ có sự cố, liền quan tâm hỏi y có sao không. Lan Tranh tìm một chỗ trong góc khuất dựa vào, vừa hút thuốc vừa trả lời Lan Đình, nói cho cậu biết không cần lo lắng, mình không có chuyện gì.
Lan Đình còn cùng y nói chuyện vài câu, hỏi phim mới của y đến khi nào thì có thể đóng máy?
"Nhanh thôi, đoán chừng cuối tháng là có thể kết thúc."
"Vậy sao, " Lan Đình nhìn những hàng chữ mà không giấu được vui vẻ, "Vậy lúc đó em nhất định sẽ trở về xem buổi công chiếu, em đã mong chờ anh quay một bộ phim anh hùng từ rất lâu rồi."
"Được, khi nào ấn định rồi nhất định sẽ nói cho em."
Lan Tranh bởi vì chỉ lo cúi đầu đánh chữ, cho nên khi y cảm giác được có ống kính đang nhấp nháy về phía mình, thì đã không còn kịp nữa.
Người kia không biết đã tìm được y từ lúc nào, mang khẩu trang mặc áo Blouse, ngụy trang thành bác sĩ trà trộn vào đây, vốn dĩ kẻ đó nghĩ cứ đi men theo vách tường là sẽ không bị phát hiện, nào có ngờ chó ngáp phải ruồi, vừa mới lên lầu liền nhìn thấy bóng dáng vạn phần quen thuộc đứng ở trong góc.
Lan Tranh chỉ vào hắn quát to một tiếng, "Làm gì vậy hả cậu kia?!"
Tên kia mắt thấy bị phát hiện, liền co cẳng chạy xuống lầu dưới, Lan Tranh nắm điện thoại đuổi theo.
Người này tựa hồ rất quen thuộc với hoàn cảnh bệnh viện, một đường chạy thẳng xuống cầu thang cũng không thấy hoảng loạn, chỉ là bước chân càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền biến mất vào trong một mảng áo quần trắng xóa.
Lan Tranh đuổi theo hắn đến đại sảnh, người đến người đi, tiếng ồn ào cùng tiếng khóc của mấy đứa nhỏ quanh quẩn hỗn loạn, tên kia cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Y chỉ nhìn ra được cái bóng lưng, huống chi tên đó còn đeo khẩu trang khoác áo Blouse, bây giờ đâu đâu cũng có người như vậy, Lan Tranh không nhịn được liền mắng một câu thô tục.
Y đứng ở đó quét mắt một vòng, ngay tại thời điểm muốn từ bỏ, ánh mắt bỗng nhiên chăm chú vào một đôi giày ở cửa ra vào một phòng khám bệnh, y nhìn về phía đó, người kia cũng đúng lúc nhìn về bên này, thời điểm hai ánh mắt đối diện nhau, Lan Tranh liền đuổi theo.
Nhưng lại không nghĩ tới người kia bỗng nhiên hướng về phía y hét to một câu, "Mọi người mau nhìn kìa! Là Lan Tranh!"
Một câu này hét đến toàn bộ đại sảnh cũng sững sờ, ngay giây tiếp theo, hết thảy ánh mắt đều tập trung về một hướng, người kia khiêu khích mà nhìn y nháy mắt, sau đó thừa dịp đoàn người chen chúc đi ngang qua người hắn, toàn thân lùi trở lại.
Lan Tranh bị một đám người vây đến mức “nước chảy không lọt”.
"A a a, thật sự là ảnh đế đó!"
"Sớm đã nghe nói ảnh đế ở chỗ chúng ta đóng phim, vậy mà hôm nay lại được nhìn thấy ở bệnh viện! A a a ảnh đế ký tên cho em nha!"
"Ôi mẹ ơi, là Lan Tranh huhuhu, bạn trai vậy mà đang ở rất gần tôi nè huhuhu"
"Ảnh đế có thể cùng chụp một tấm ảnh không ạ"
*********
Cuối cùng bệnh viện cũng không thể không điều động nhân viên an ninh, che chắn để Lan Tranh đi cửa sau ra ngoài.
"Mẹ nó..." Lan Tranh đóng sầm cửa xe bảo mẫu lại, không nhịn được chửi thề một tiếng.
Kỳ thực y là một người rất chú ý phong độ cùng tu dưỡng, ở trước mặt người khác mà thối miệng như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Trợ lý đưa cho y một cốc nước, nhỏ giọng khuyên, "Lan lão sư, anh bớt giận đi..."
Lan Tranh nhấp môi dưới, uống từng ngụm nước, đợi cho tức giận lắng xuống ổn thỏa rồi mới lấy điện thoại ra gọi Phương Sùng Viễn.
"Sao đột nhiên lại bị vây chặt như thế?" Phương Sùng Viễn cũng vừa nghe y tá nói xong chuyện ở đại sảnh, đang kỳ quái Lan Tranh hút thuốc rồi còn đi xuống lầu dưới làm gì.
Lan Tranh chậc một tiếng, nói, "Bị phóng viên phát hiện, chụp trộm mất mấy tấm hình, tôi đuổi theo xuống, hắn liền ngấm ngầm gài tôi."
Phương Sùng Viễn nghe xong không nhịn được cười, "Muốn chụp thì cứ để hắn chụp đi, anh đuổi theo làm gì, còn bị fan chặn đường mất nửa tiếng, không đáng."
"Là tôi ghét cay ghét đắng cái thể