Lan Tranh ở lại cùng hắn một lúc, sau đó nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi, trước khi đi còn sờ sờ sống mũi nói với hắn, "Chuyện là, quần lót anh giặt phơi ngoài ban công, chiều anh sẽ đến lấy, em không cần lấy vào giúp anh."
Phương Sùng Viễn hả một tiếng, "Ai kêu anh thay quần lót?"
Hắn chỉ bảo Lan Tranh thay quần áo ngoài mà thôi, ai biết được y lại thay luôn cả quần lót, Phương Sùng Viễn ngầm ngầm mắng một tiếng “đm”, sau đó tiếp tục hỏi, "Anh biết tôi để quần lót chỗ nào à?"
Lan Tranh mím môi nở nụ cười, nghiêm túc gật đầu, "Không phải là quần anh bị dầu bắn bẩn rồi sao, nên mới tìm luôn cái quần lót..."
Phương Sùng Viễn ngắt lời y, "Quần lót anh cũng bị dầu bắn đến?"
Lan Tranh ừ một tiếng, "Cũng dơ rồi, cho nên mới thay luôn, không sao, em không cần để ý, chiều anh đến nấu cơm cho em rồi sẽ tự lấy luôn, em không cần giúp anh."
Phương Sùng Viễn nhìn y chằm chằm, vốn cho là mấy ngày ở chung này Lan Tranh đã biến thành người khác, nhưng bây giờ xem ra y không thay đổi chút nào, chỉ có tạm thời thu lại bản chất xấu xa của mình mà thôi, lúc này tóm được cơ hội rồi liền không chịu nổi mà xòe đuôi.
Nhưng nhận ân huệ của người khác, hắn cũng không thể bảo người ta lột quần áo quần lót ra trả lại mình, đành phải im lìm chịu thiệt, lườm Lan Tranh một cái rồi mặc kệ y.
Lan Tranh nhìn bóng lưng hắn không nhịn được cười cười, muốn chạm vào nhưng lại kiềm chế, chỉ nói, "Anh đi đây, em nhớ đừng ra ngoài, muốn ăn cái gì thì lát nữa gửi WeChat cho anh, anh làm cho em."
Lan Tranh đi, Phương Sùng Viễn nghe được tiếng đóng cửa rồi mới đến ngồi lên trên sofa, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.
Hắn không biết tại sao mình và Lan Tranh lại biến thành bộ dạng như hiện tại, hình như là hắn đang dung túng cho Lan Tranh nhích từng bước lại gần mình, đáng lẽ ra phải duy trì khoảng cách thật xa với y, nhưng mà chuyện này làm hắn bỗng nhiên rối loạn trong lòng, bắt đầu không còn từ chối Lan Tranh lấy lòng hắn nữa.
Mà chuyện này cũng không có tốt đẹp gì cho cam, Phương Sùng Viễn không nhịn được nghĩ thầm, chờ vấn đề này kết thúc rồi, hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ lại chuyện với Lan Tranh.
Nhắc tới cái này là Phương Sùng Viễn lại phiền lòng một trận, hắn mở Weibo ra, lướt liên tục vài bài thì thấy đều là tin liên quan tới mình, cái gì mà kẻ giết người cút khỏi giới giải trí, đề tài "Phương Sùng Viễn mặt người dạ thú" thì nhiều vô số kể, hắn biết trên mạng đã tuôn ra chuyện của Sùng Lễ, tuy bây giờ đã giải quyết rồi, nhưng dáng vẻ ba mẹ nhà đối phương khóc lóc đau đớn thê thảm đã bị tung lên mạng, để đó cho vô số “giang cư mận*” click vào xem. Từ sau khi chuyện xảy ra, đây cũng là lần đầu tiên Phương Sùng Viễn mở video, nhìn cặp vợ chồng đau đớn vì mất đi con gái kia đang không ngừng chỉ trích gia đình mình, tuy rằng pháp luật đã xác định Phương Sùng Lễ vô tội(1), nhưng một nhà bọn họ vẫn liên tục lên án gia đình hắn, buộc tội Phương Sùng Lễ dụ dỗ trước.
*Giang cư mận aka Cư dân mạng.
Phương Sùng Viễn chỉ nhấp vào xem hơn mười giây rồi lập tức thoát ra, hắn thực sự không nhìn nổi thảm trạng của ba mẹ đối phương. Loại chuyện mất đi người thân này, đương nhiên hắn biết đau đớn cỡ nào, cũng biết đây không phải là diễn, cho nên trong lòng càng thấy khó chịu, hắn biết bất luận thế nào Phương Sùng Lễ cũng không thể vứt bỏ được trách nhiệm, chính hắn cũng như thế, nếu lúc đầu nhìn thấy cô bé kia hắn có thể hỏi nhiều thêm vài câu, cục diện bây giờ có lẽ sẽ không phải là như thế này.
Về vụ kiện, lúc trước Lan Tranh cũng đã nói qua điện thoại cho hắn, một phần nguyên nhân khiến cô bé bị trầm cảm là do phá thai, một phần khác là do ba mẹ cấm cô bé gặp lại Phương Sùng Lễ, bọn họ cắt đứt tất cả các phương thức giao tiếp của cô bé với thế giới bên ngoài, cả ngày cứ nhốt cô bé ở trong nhà, bọn họ thì cho rằng cứ tiếp tục như thế một quãng thời gian nữa rồi sẽ tốt lên, con gái họ sẽ quên đi