Đêm khuya vắng lặng, ở giữa một con đường cao tốc phía đông thành phố Hàng Châu, xuất hiện hai người đi bộ. Tất nhiên, không phải là bọn chúng lừa đảo trộm cướp gì trên đường cao tốc, đây là con đường cao tốc chưa làm xong.
Không biết vì chính quyền đã thay đổi quy hoạch, hay là vì vấn đề gì, đoạn đường cao tốc này đã dừng thi công hơn nửa năm nay, đội ngũ và thiết bị thi công đã rút đi từ lâu, xem chừng trong một thời gian ngắn sẽ không tiếp tục thi công lại.
Những trụ cầu to đùng nâng đường cao tốc trên không, cao tới hai ba chục mét, xung quanh đều là đồng ruộng hoặc đất bỏ hoang, những ánh đèn thưa thớt cách đó mấy ki-lô-mét, trong phạm vi tầm mắt là một vùng tối đen.
Trong bóng tối, thấp thoáng thấy một điểm sáng màu đỏ lúc tỏ lúc mờ, Chu Bình ngậm điếu thuốc lá ở miệng, đi trên đường cao tốc, vừa quan sát xung quanh qua ánh sao đêm tối mờ, vừa nói với Lưu Tề đang đi bên cạnh: "Lưu, cậu có biết vì sao mỗi lần hẹn gặp chúng ta, sếp đều chọn những chỗ tối tăm mịt mù như thế này không?"
Lưu Tề lắc đầu, tay hắn cầm một chiếc túi đan, mắt ánh lên sự cảnh giác, vô cùng thận trọng
"Anh ta không muốn lộ diện!" Chu Bình búng tàn thuốc lá, nói, "Sếp biết rõ như lòng bàn tay toàn bộ mọi việc của chúng ta, nhưng chúng ta gần như không biết gì về anh ta. Mặc dù mỗi lần hành động, đều là anh ta thiết kế chỉ huy, nhưng người ra tay thật sự lại là chúng ta, đối tượng truy nã của cảnh sát cũng là chúng ta. Đối với sếp, chúng ta có bị bắt anh ta vẫn an toàn, ngay cả hình dạng anh ta thế nào chúng ta cũng không biết. Có điều, tôi đại khai cũng đoán được anh ta là ai."
Nói đến đó thì gã dừng lại, quay đầu liếc Lưu Tề một cái thấy Lưu Tề dường như không hề quan tâm, gã nhíu mày lại vẻ không vui. Lưu Tề đành mở to mắt một cách khoa trương bày tỏ sự tò mò đối với vấn đề này, mau nói cho tôi biết đi. Gã mới mỉm cười hài lòng, tiếp tục nói: "Tại sao sếp lại biết rõ mồn một về những gì chúng ta đã trải qua, tại sao anh ta lại nắm rõ như lòng bàn tay về hành động của cảnh sát, tại sao anh ta biết điểm mù của từng đầu camera giám sát, nói cho chúng ta biết phải đi thế nào mới không bị camera giám sát ghi lại, bởi vì - anh ta chính là cảnh sát!"
Lưu Tề mở to mắt, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, lần này là ngạc nhiên thật sự.
"Theo như những gì anh ta biết về chúng ta, tôi rằng anh ta chính là người cảnh sát năm đó đã điều chúng ta nhưng không bắt. Nhưng có một điểm tôi nghĩ mãi không hiểu, nếu bốn năm trước anh ta đã điều tra ra chúng ta, tại sao lúc đó lại không bắt, mà đợi đến bây giờ đột nhiên đến tìm chúng ta để hợp tác?"
Chu Bình ngẩng đầu lên, mắt hướng về khoảng trời tối mịt mùng nơi xa, tâm trí bất giác hiện ra hình ảnh hôm sếp đến gặp gã lần đầu tiên.
Đó là một buổi chiều cuối tháng Mười hai năm ngoái, gã đang chơi trò "Thế lưỡng nan của người tù" trong tình huống thông tin không đối xứng với người khác ở một quán cờ, chính là chơi mạt chược, bỗng nhận được điện thoại từ một người lạ, người đó vừa lên tiếng đã gọi tên gã, sau đó hỏi gã một câu: "Có muốn làm nghề cũ không, hợp tác làm vài vụ?" Chu Bình vờ như không hiểu ý anh ta. Nhưng người đó nói: "Không biết anh đã bao giờ xem tin thời sự về hai kẻ liên tiếp thực hiện các vụ trộm, thậm chí còn nổ súng làm cảnh sát bị thương 4 năm trước?" Chu Bình lập tức cảnh giác hỏi anh ta là ai, nhưng đối phương lờ đi không trả lời, anh ta hẹn gặp gã vào buổi tối hôm ấy ở một cây cầu trên cao chưa thi công xong.
Về vụ cướp tiệm vàng trước đây, Chu Bình không bao giờ hé một lời, Lưu Tề bị câm, cũng không cần lo chuyện hắn sẽ phun ra sự thật khi say rượu, bọn chúng cũng không bao giờ tiếp xúc với người trong giới giang hồ, thậm chí người nhà bọn chúng cũng không biết chúng đã gây ra vụ trọng án, nhưng đối phương lại biết rõ mồn một về vụ án mà chúng đã gây ra, điều này khiến Chu Bình vô cùng lo lắng.
Đến tối, Chu Bình y hẹn đến một cây cầu cao tốc chưa thi công xong, đi một mạch về phía trước theo chỉ dẫn của đối phương, cho tới khi đến tận cùng của cây cầu. Bề mặt cầu ở đó còn chưa nối liền, ở phía đối diện cách một khoảng không năm sáu mét, sếp đeo chiếc mặt nạ miệng cười bằng gỗ xuất hiện ở đó.
Trước khi đến, Chu Bình đã đưa ra rất nhiều giả thiết gã đã giắt súng vào thắt lưng, là một tên tội phạm không sợ chết, dám trực tiếp nổ súng vào cảnh sát, gã không chấp nhận chuyện bị kẻ khác uy hiếp, cho dù đối phương biết chuyện của bọn chúng bằng cách nào, chỉ cần dám lấy đó ra để uy hiếp gã, gã sẽ gϊếŧ người diệt khẩu luôn sau khi hỏi rõ con át chủ bài của đối phương.
Không ngờ, thái độ của sếp hoàn toàn khác với dự kiến của gã, không hề giương cung tuốt kiếm dọa dẫm.
Sếp nói ra những việc chúng làm năm đó với giọng điệu rất nhẹ nhàng, như thể rất tình cờ, bao gồm cả ba lần cướp tiệm vàng, biết thân thủ của chúng rất tốt, biết Lưu Tề rất giỏi mở khóa, nhất là tốc độ mở két an toàn lại càng hiếm có đáng nể, thậm chí còn biết chúng đã đấu súng với hai cảnh sát, suýt nữa thì bị bắt. Nói hết chuyện quá khứ, lại nói sang hiện tại, sếp biết hiện tại bọn chúng không có việc làm ổn định, tình hình kinh tế khá khó khăn, hỏi gã có đồng ý hợp tác làm vài vụ không, anh ta có mấy vụ làm ăn rất tốt, với khả năng của gã và Lưu Tề hợp tác thực hiện kế hoạch của anh ta thì cảnh sát tuyệt đối không thể điều tra ra được.
Về việc này, Chu Bình cũng có chút động lòng, áp lực kinh tế mấy năm nay ngày một lớn, gã đã muốn quay lại nghề cũ từ lâu, có điều gã vẫn nhớ như in lần đấu súng với cảnh sát, hắn sợ bị bắt, một khi phải vào tù sẽ không bao giờ ra được.
Sếp nói sơ bộ về kế hoạch phạm tội của anh ta, tự nhận là biết vị trí và khu vực điểm mù của toàn bộ camera giám sát trong toàn thành phố, chỉ cần làm theo kế hoạch của anh ta, đi vào khu vực điểm mù, thì sẽ không bị con mắt điện tử ghi hình. Với khả năng của chúng, chỉ cần không bị bắt sống tại hiện trường, sếp có thể bảo đảm sau khi xong việc, cảnh sát sẽ không thể điều tra ra bọn chúng.
Thái độ của sếp rất có thành ý, nói rằng đây là hợp tác, cần hai bên đều thực sự có nguyện vọng, anh ta không hề có ý lấy thông tin về vụ án để uy hiếp bọn chúng, vì nếu hợp tác một cách ép buộc vì bị uy hiếp sẽ luôn tiềm ẩn những rủi ro không thể lường trước. Nếu không muốn làm, anh ta cũng không ép, cũng sẽ không nhắc đến vụ cướp tiệm vàng với người khác, bọn chúng vẫn có thể sống cuộc sống như bây giờ. Còn anh ta là ai, tại sao lại biết những thông tin này, Chu Bình cũng đừng hỏi, giữ một khoảng cách phù hợp sẽ tốt cho cả hai bên.
Ngay hôm đó Chu Bình đã bị sếp thuyết phục, còn về Lưu Tề, gã không hề lo lắng, Lưu Tề bị câm, đã từng làm vài công việc chân tay, nhưng đều không ổn. Lưu Tề đã nhiều lần gặp gã bàn chuyện quay lại nghiệp cũ từ lâu. Gã vẫn kiêng dè vì vụ cướp tiệm vàng năm đó đã xôn xao khắp thành phố, vì vậy mãi không gật đầu. Bây giờ, sếp đến tận nơi thuyết phục bọn chúng hợp tác, không còn lý do gì để từ chối nữa.
Sau đó, gã dẫn Lưu Tề đến gặp sếp một lần nữa để trao đổi chi tiết cụ thể.
Lần nào sếp cũng chọn những nơi có thể nhìn thấy nhưng không chạm được tới nhau, như loại cầu cao tốc chưa nối liền kiểu này hoặc hai bên bờ một con sông nhỏ, hai bên có thể nói chuyện với nhau nhưng không thể tiếp xúc thật sự, hơn nữa luôn đeo mặt nạ khi xuất hiện, cho nên bọn chúng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật của sếp.
Dòng suy nghĩ quay trở về hiện tại, Chu Bình vứt đầu thuốc lá đi, đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ có dạ quang ban đêm, vừa đúng 9 giờ, đó là thời gian hẹn gặp.
Gã lấy một chiếc điện thoại di động