Từ lúc nghi phạm nhảy xuống sông tẩu thoát đến giờ, đã hơn nửa tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, cảnh sát liên tục lục soát tìm bắt hai tên tội phạm, không nghỉ ngày nào, đi phỏng vấn điều tra trên diện rộng bao gồm toàn bộ những khu vực trọng điểm trong toàn thành phố, điều tra loại trừ qua hệ thống camera giám sát ở trung tâm thông tin, tiến hành điều tra đồng thời qua cả hai kênh, mà vẫn không có bất cứ thu hoạch gì.
Có người nghi ngờ hai tên đó đã chết đuối dưới sông, cũng có người nói bọn chúng nhảy xuống sông tẩu thoát thì ắt phải bơi rất giỏi, chắc chắn đã lén lút lên bờ ở một chỗ nào đó, tránh được vòng truy bắt của cảnh sát, bây giờ e là đã cao chạy xa bay khỏi Hàng Châu rồi.
Lâm Kỳ biết, hai tên đó có khả năng đã chạy thoát, nhưng tên chủ mưu chắc chắn vẫn đang ẩn mình trong trung tâm thông tin. Anh ta cũng ngầm đoán xem tên chủ mưu là ai, cảnh sát trong chi đội của họ, một cảnh sát kỹ thuật nào đó trong trung tâm, hoặc là người của đơn vị cung cấp thiết bị an ninh, nhưng người nào trông cũng không giống, cũng không nghĩ được ra hắn làm như vậy vì động cơ gì, dường như không ai có được lợi ích trực tiếp từ loạt vụ án liên tiếp đó.
Thời gian trôi qua từng ngày, thời gian vàng để điều tra phá án đã qua từ lâu, nếu vẫn không điều tra ra được kết quả gì, cuối cùng phải kết thúc vụ án thế nào, cũng là nỗi lo canh cánh trong lòng anh ta. Thậm chí anh ta còn mong bọn tội phạm gây ra thêm một vụ nữa, dù thế nào cũng có thêm hi vọng phá án cho họ. Nhưng kể từ khi nhảy xuống sông, bọn tội phạm đã bặt vô âm tín, nghĩ cũng phải, người ngông cuồng đến đâu, khi đã suýt bị cảnh sát bắt, cũng sẽ ngủ đông rất lâu.
Bây giờ toàn bộ hi vọng phá án của anh ta đều trông vào Hạ Minh.
Hạ Minh đã chặn lấy thông tin các cuộc gọi và dữ liệu tin nhắn của hầu hết những người nắm được tình hình vụ án, bao gồm cả lãnh đạo trung tâm thông tin, đây là hành vi tiềm ẩn rủi ro chính trị rất lớn, không có lãnh đạo nào chấp nhận được chuyện toàn bộ cuộc sống riêng tư của mình bị người khác theo dõi, hôm nay họ theo dõi người trong ban chuyên án, ngày mai liệu có theo dõi lãnh đạo cấp cao của Công an thành phố, thậm chí cả lãnh đạo chính quyền thành phố? Nếu hành vi này của Hạ Minh bị phát hiện, Ha Minh khai ra anh ta và Trường Cường, cho dù cả hai người không thừa nhận, lãnh đạo cấp trên cũng sẽ tin rằng họ là kẻ chủ mưu, Con đường công danh sự nghiệp tất nhiên coi như kết thúc từ đây.
Về việc này, người bình thường có vẻ bảo thủ nhất như Trương Cường, không ngờ lần này lại quyết liệt nhất. Hạ Minh tất nhiên không muốn làm, Lâm Kỳ là trưởng ban chuyên án, không kết thúc được vụ án, đành đồng ý nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra miễn cưỡng, ý tưởng này vốn là của Trương Cường, anh ta còn nói nếu có vấn đề gì, anh ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm thay Lâm Kỳ. Lâm Kỳ đại khái cũng biết anh ta làm như vậy vì động cơ gì, nếu bốn năm trước Trương Cường không bị kỷ luật vì kẻ chủ mưu ở ngay trong trung tâm thông tin, thì bây giờ chí ít anh ta cũng phải là phó cục trưởng ở đây rồi.
Họ cũng biết cho dù có mạo hiểm theo dõi tất cả mọi người, cũng không chắc đã điều tra ra được kẻ chủ mưu, rất ít người trực tiếp bàn chuyện phạm tội qua điện thoại hoặc tin nhắn. Kể cả là có thể điều tra ra, cũng không thể lấy đó làm chứng cứ để bắt người, nếu không, mọi người sẽ biết ban chuyên án đã theo dõi tất cả mọi người. Nhưng chỉ cần cần tìm được ra đối tượng khả nghi rõ ràng, Lâm Kỳ sẽ nghĩ được ra lý do khác để yêu cầu thẩm vấn, đồng thời dùng đủ các biện pháp điều tra người đó, nhất định sẽ tìm ra được chứng cứ dính líu đến vụ án.
Loáng một cái nửa tháng đã trôi qua, cứ cách vài ngày Lâm Kỳ và Trương Cường lại gặp riêng Hạ Minh để hỏi về kết quả, nhưng anh toàn nói không phát hiện ra người nào dính líu đến vụ án, về cuộc sống riêng tư của người khác trong điện thoại, Hạ Minh rất giữ nguyên tắc, im như hến, không hé lộ một câu. Những chuyện này quá nhạy cảm, Lâm Kỳ với vai trò thăm dò thông tin, cũng đành kìm chế sự tò mò.
Sáng sớm hôm đó, mới 8 giờ 30